Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 86: Xin Thầy Cho Con Xem



 

Lời sắp thốt ra lập tức nghẹn lại. Nhắc đến đứa cháu gái nhỏ, Giáo sư Chu chỉ biết thở dài. Rõ ràng còn đang tuổi b.ú mớm, vậy mà người mẹ kia lại vô trách nhiệm, dứt khoát vứt bỏ con cho ông bà chăm.

 

Đã bao nhiêu năm không phải trông trẻ sơ sinh, cả ông lẫn vợ đều luống cuống tay chân. Không biết có phải vì họ chăm sóc chưa tốt hay không, mà từ ngày về nhà, đứa bé gần như khóc quấy không ngừng.

 

Vợ chồng ông gần như thức trắng đêm, chẳng được ngủ yên. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, e rằng không chỉ vợ ông, ngay cả ông cũng khó lòng chịu nổi.

 

“Em cũng nghe nói rồi à?”

 

Giáo sư Chu ở trong khu tập thể giáo viên phía sau trường, tiếng khóc của đứa bé ban đêm vang đi rất xa. Hàng xóm láng giềng đều là đồng nghiệp, nghe qua tình hình cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

 

Vệ Miên khẽ gật đầu, lấy từ túi ra tấm phù đã gấp thành hình tam giác:

 

“Giáo sư, tấm phù này thầy có thể để cho bé đeo bên người. Nó có tác dụng trị chứng trẻ nhỏ khóc đêm không dứt.”

 

Dạo này, Giáo sư Chu đã thử đủ mọi cách có thể. Ngay cả phương pháp gọi hồn mà một người hàng xóm cũ mách, ông cũng lén thử, nhưng hoàn toàn vô dụng. Giờ đây, chỉ cần có cách nào khiến đứa bé thôi khóc, ông đều sẵn sàng thử. Hơn nữa, là người nghiên cứu lịch sử, ông hiểu rõ từ xưa đến nay có vô số hiện tượng chưa thể dùng khoa học để giải thích. Thực ra, những người làm nghề như ông đôi khi lại còn tin vào những điều “mê tín” hơn ai hết.

 

Vì vậy, lúc này Giáo sư Chu không hề khách sáo, lập tức nhận lấy tấm phù.

 

“Tấm phù này bao nhiêu tiền? Không thể để em tự bỏ ra được. Các em học sinh đâu có dư dả…” Vừa nói, ông vừa đưa tay vào túi, nhưng chợt phát hiện mình đã để quên ví ở văn phòng.

 

“Không cần đâu, Giáo sư.” Vệ Miên mỉm cười. “Tấm phù này chẳng đáng bao nhiêu, thầy đừng khách sáo. Hơn nữa, trước kia em đã làm phiền thầy rất nhiều rồi.”

 

Nghe Vệ Miên nói vậy, Giáo sư Chu cũng không khách sáo nữa, thầm nghĩ sau này sẽ quan tâm, chiếu cố cô nhiều hơn trong học tập. Trong suy nghĩ của ông, những tấm phù chú thế này đến đạo quán cũng có thể xin được, nhiều lắm thì quyên góp chút tiền hương khói, ba trăm hai trăm là đủ. Nhận ân tình của học trò, ông hoàn toàn có thể đáp lại.

 

Hai người trò chuyện thêm đôi câu, rồi Giáo sư Chu cầm tấm phù Vệ Miên đưa, quay về văn phòng.

 

Tan sở, vừa bước vào hành lang, ông đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng vọng ra. Đứa bé khóc lâu đến mức giọng đã khàn đặc, khiến ông nghe mà đau thắt ruột gan.

 

Nhưng trong tai người khác, tiếng khóc này lại chỉ là sự phiền phức. Quả nhiên, người cùng đi về với ông là ông Trịnh ở tầng dưới, vừa nghe thấy tiếng khóc liền nhíu mày:

 

“Lão Chu này, mấy người sống ở khu này đều lớn tuổi cả, ai cũng thích yên tĩnh. Thỉnh thoảng ồn ào một chút thì không sao, nhưng ngày nào cũng thế này thì chúng tôi chịu sao nổi!”

 

Lời nói đã thẳng thừng, ý tứ rõ ràng: Giáo sư Chu phải nghĩ cách. Một hai ngày thì còn được, chứ hằng ngày đều như vậy, không nhà nào có thể chịu nổi.

 

Giáo sư Chu chỉ có thể liên tục xin lỗi, ngoài ra cũng chẳng biết làm thế nào khác. Chẳng lẽ lại đi bịt miệng đứa bé?

 

Thấy ông Trịnh mặt mày cau có đóng cửa bước vào nhà, Giáo sư Chu không khỏi dừng chân, thở dài một hơi, trong lòng tự hỏi những ngày thế này rốt cuộc bao giờ mới chấm dứt.

 

Tiếng khóc dường như bám theo từng bước chân ông, càng đi càng vang lớn, đến khi ông mở cửa thì đã đạt đến cực điểm.

 

Cánh cửa vừa kêu “két” một tiếng, vợ ông – Khương Hân – vẫn ôm đứa bé trong lòng, vừa đi đi lại lại vừa lắc lư dỗ dành, thậm chí không còn sức để ngoảnh đầu nhìn.

 

“Giọng khàn cả rồi… khóc bao lâu rồi vậy?”

 

Giáo sư Chu vội cởi giày, nhanh chóng thay quần áo rồi rửa tay sạch sẽ.

“Đưa đây, để tôi bế. Bà nghỉ một lát đi.”

 

Trán Khương Hân rịn một lớp mồ hôi mỏng. Bà thở dài, đưa đứa bé cho chồng, sau đó mới xoa xoa cánh tay đã mỏi nhừ, nhân lúc rảnh mới lau đi những giọt mồ hôi trên mặt.

 

“Hôm nay có tin tức gì từ chỗ Hiểu Đan không?”

 

Nghe nhắc đến con dâu, Giáo sư Chu khựng lại, chỉ lắc đầu, không nói gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật ra, trước kia ông vốn oán trách cô con dâu này nhiều hơn là thông cảm. Nhưng sau thời gian dài trực tiếp chăm sóc đứa bé, ông mới phần nào thể nghiệm được nỗi vất vả ấy. Ông bắt đầu hiểu, trong những ngày tháng bị bó buộc trong bốn bức tường chật hẹp, ngày ngày đối mặt với một đứa trẻ hay khóc quấy, trong lòng Hiểu Đan đã phải chịu đựng sự u uất lớn thế nào.

 

Hiểu không có nghĩa là đồng tình. Nếu con dâu thực sự không gánh vác nổi, hoàn toàn có thể nói thẳng với ông bà, để cùng nhau nghĩ cách. Đằng này, vừa về đã vứt đứa bé lại, thậm chí còn đòi ly hôn, thật sự quá cực đoan.

 

Trong lúc hai vợ chồng đang trò chuyện, tiếng khóc của cháu gái nhỏ vẫn không dứt. Khóc quá lâu khiến khuôn mặt bé đỏ bừng, nhìn mà xót xa vô cùng.

 

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Giáo sư Chu đều đặt trên đứa bé, hoàn toàn quên mất tấm phù chú mà Vệ Miên đã đưa.

 

Mãi đến khi Khương Hân vào phòng tìm quần áo để giặt cho chồng, tình cờ lục thấy một tấm phù đỏ gấp thành hình tam giác trong túi áo ông, bà mới cầm lên hỏi:

 

“Đây là cái gì thế?”

 

Giáo sư Chu giật mình nhớ ra, vội nói:

 

“Đưa đây, đưa đây! Cái này là Vệ Miên đưa cho tôi hôm nay, bảo chuyên trị trẻ con khóc đêm.”

 

Thấy đó là phù chú, Khương Hân hơi ngập ngừng:

“Không phải đốt thành tro rồi cho đứa bé uống đấy chứ?”

 

“Không, không phải.” Giáo sư Chu nhớ lại lời dặn của Vệ Miên, giải thích:

“Chỉ cần để đứa bé đeo sát bên người là được.”

 

Nghe vậy, Khương Hân mới thở phào, cẩn thận đặt tấm phù vào túi áo nhỏ trước n.g.ự.c cháu gái.

 

Giáo sư Chu tiếp tục ôm đứa bé đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa khẽ đung đưa. Lạ thay, trước đây phải dỗ rất lâu bé mới miễn cưỡng chợp mắt, vậy mà hôm nay chỉ mới vài phút, tiếng khóc đã im bặt.

 

Ông cúi đầu nhìn xuống, thấy cháu gái nhỏ hàng mi còn vương lệ, cái đầu nghiêng nghiêng tựa vào cánh tay mình, đã say ngủ từ lúc nào.

 

“Bà Khương! Bà Khương!”

 

Thấy đứa bé ngủ rồi, Giáo sư Chu lập tức phấn khởi, vội hạ giọng gọi vợ vào xem.

 

Khương Hân vốn đã nghe tiếng khóc dần lắng xuống từ trước, lòng đã tràn đầy mong chờ. Giờ bước vào phòng, tận mắt thấy cháu gái yên giấc, bà mới thật sự nhẹ nhõm.

 

Hai vợ chồng cùng thở phào, căn phòng sau bao ngày mới lấy lại sự yên tĩnh.

 

Đêm ấy, Giáo sư Chu hiếm hoi có thời gian ngồi ở nhà đọc sách, còn hai ông bà cũng lần đầu được hưởng một buổi tối êm đềm.

 

Nửa đêm, Khương Hân không yên tâm, lén trở dậy kiểm tra. Đứa bé vốn hay quấy khóc giờ ngủ yên lặng đến lạ, khiến bà lo sợ có điều bất thường. Cẩn thận đưa ngón tay thử dưới mũi, xác nhận hơi thở đều đều, bà mới hoàn toàn yên tâm.

 

Giáo sư Chu thì có một giấc ngủ ngon chưa từng có, sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái hẳn.

 

Khi bước vào phòng xem cháu gái nhỏ, Giáo sư Chu ngạc nhiên phát hiện đứa bé đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi lặng lẽ trên giường. Đôi mắt tròn xoe trong veo như hai hạt nho thủy tinh khẽ chớp, hàng mi dài rung rung, chẳng khóc chẳng quấy. Thấy ông dậy, bé còn hồn nhiên giơ tay vẫy chào, dáng vẻ đáng yêu đến mức trái tim Giáo sư Chu lập tức mềm nhũn.

 



 

【Vệ Miên, em có thời gian không? Một người bạn của cô gần đây gặp chút chuyện, muốn nhờ em giúp xem qua.】

 

Hôm ấy, Vệ Miên đang ngồi trong lớp, bất chợt điện thoại khẽ rung. Cô lén lấy ra nhìn, thấy tin nhắn từ cô giáo chủ nhiệm Kim Chí Linh gửi đến.

 

Ngón tay Vệ Miên khẽ động, nhanh chóng trả lời một chữ: 【Được】.

 

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Vệ Miên cùng Phùng Tĩnh hòa vào dòng người bước ra khỏi phòng học. Ngẩng đầu lên, cô liền thấy cô giáo Kim Chí Linh đang đứng ở hành lang cạnh đó, bên cạnh còn có một người đàn ông đi cùng.