Vệ Miên thì lại không nghĩ như vậy. Trong mắt cô, khóe miệng con quái vật đầu to kia dường như đang nhếch lên, mang theo một nụ cười lạnh lẽo đến rợn người. Cả bức tranh tỏa ra một thứ áp lực vô hình, khiến người ta nhìn lâu sẽ có cảm giác nghẹt thở.
Nỗi tuyệt vọng của những kẻ quỳ rạp dưới chân nó dường như xuyên qua lớp giấy cũ kỹ, phả thẳng vào lòng người, khiến da đầu tê dại. Đây tuyệt đối không phải một cuộn tranh bình thường.
Nhận thấy sắc mặt Vệ Miên tái đi, Tưởng Tam Xuyên dù có chậm chạp cũng bắt đầu thấy bất an.
“Đại sư… có, có chuyện gì không ổn sao?”
Vừa hỏi xong, trong đầu anh ta càng dấy lên vô số suy đoán. Chẳng lẽ… những hiện tượng kỳ quái trong nhà bấy lâu nay đều bắt nguồn từ bức tranh này?
Trái tim Tưởng Tam Xuyên đập loạn nhịp. Anh cố gắng lục lại ký ức, muốn nhớ cho rõ ràng mình đã mang bức tranh này về từ khi nào, và những chuyện bất thường trong nhà bắt đầu xuất hiện từ lúc nào.
Đột nhiên, toàn thân anh cứng đờ—anh nhớ ra rồi!
Lần đó là dịp Tết Thanh Minh, khi anh trở về quê. Chính lúc ấy, anh phát hiện bức tranh này trong căn nhà cũ của người chú họ. Trên tranh phủ đầy bụi bặm, thoạt nhìn như một món đồ cổ lâu đời. Anh ta vốn cho là vật hiếm, liền tiện tay mang về…
Lau sạch lớp bụi phủ dày, anh ta mới nhìn rõ thứ được vẽ trên đó, rợn người đến mức khó tin. Nhưng khi ấy công việc bận rộn, anh ta chỉ tiện tay cuộn lại, nhét vào một góc, nghĩ bụng lúc nào rảnh sẽ mang đi nhờ người giám định.
Giờ đây hồi tưởng kỹ lưỡng, Tưởng Tam Xuyên mới phát hiện dường như kể từ sau khi bức tranh xuất hiện, trong nhà anh liên tục xảy ra những chuyện kỳ lạ.
Lẽ nào… tất cả thực sự bắt nguồn từ bức tranh này?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, một luồng khí lạnh liền chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân anh ta nổi da gà.
Ánh mắt Vệ Miên luôn dán chặt vào bức tranh. Bề ngoài nó trông chỉ như một tờ giấy, nhưng cô lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, cảm giác bị theo dõi tuyệt đối không sai.
Cô dùng quạt ngọc cốt chọc khắp người thứ kia, cho đến khi mũi quạt chạm vào nhãn cầu của nó thì bất chợt cảm nhận được con quái vật khẽ động đậy.
Ngay lúc ấy, rèm cửa trong phòng khách bỗng lay động dù không có gió, và đèn cũng tắt phụt.
"Á—!"
Mạnh Vân hoảng hốt hét lên, ôm chặt lấy Tưởng Tam Xuyên, vùi mặt vào vai anh ta, không dám ngẩng đầu.
Ngay khi nhãn cầu kia động đậy, Vệ Miên đã lập tức cảnh giác, gương mặt trong thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Một tay cô siết chặt quạt ngọc cốt, tay kia cầm sẵn một nắm Ngũ Lôi Phù.
Với cô, việc vẽ bùa chưa từng là khó khăn. Thứ mà người ngoài coi là vô cùng quý hiếm — Ngũ Lôi Phù — trong mắt Vệ Miên chẳng khác nào bùa bình an thông thường.
Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ còn lại tiếng nức nở thỉnh thoảng của Mạnh Vân và tiếng thở dốc nặng nề của Tưởng Tam Xuyên, ngoài ra tuyệt nhiên không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Dựa vào vị trí đặt cuộn tranh, Vệ Miên đại khái đoán ra nguyên do nó xuất hiện để gieo họa. Đến tận lúc này vẫn chưa ra tay với vợ chồng Tưởng Tam Xuyên, có lẽ vì thực lực của nó còn chưa đủ.
Nghĩ đến những lời đồn về đóa sen đen, Vệ Miên siết chặt chiếc quạt ngọc cốt trong tay.
"Á—!"
Đột nhiên, Mạnh Vân hét lên thất thanh. Trong khoảnh khắc ấy, trên người cô bỗng lóe sáng, ánh sáng ấy chớp lên rồi tắt lịm.
Vệ Miên nhìn thấy rất rõ — chính là bùa hộ mệnh đã cháy.
Không chần chừ, cô bước nhanh đến, dán thêm một lá bùa hộ mệnh khác lên người Mạnh Vân, rồi dứt khoát lấy hết số bùa còn lại dán lên cả cô và Tưởng Tam Xuyên.
Ngay sau đó, bùa trên người Mạnh Vân không còn d.a.o động gì nữa. Điều đó chứng tỏ, thứ kia đã tạm thời rời đi.
Tưởng Tam Xuyên và Mạnh Vân sợ hãi nép chặt bên cạnh Vệ Miên, không dám nhúc nhích. Hai người tận mắt chứng kiến sự biến hóa kỳ lạ của lá bùa vừa rồi, trong lòng đã không còn chút nghi ngờ nào — cô gái trẻ này quả thực có bản lĩnh!
Vệ Miên giữ vững thần trí, lắng nghe từng biến đổi nhỏ trong khí tức xung quanh.
Bất chợt, tai cô khẽ động, chiếc quạt ngọc cốt trong tay lập tức bổ mạnh về hướng phát ra dị tượng.
"Oa—"
Tưởng Tam Xuyên chỉ thấy một luồng sáng vàng lóe lên, bên tai chợt vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết của một sinh vật nào đó.
Xung quanh lập tức trở lại tĩnh lặng.
Mạnh Vân nhớ lại âm thanh vừa rồi, vừa khóc nấc vừa hỏi:
“Con… con quỷ đó có bị đ.á.n.h c.h.ế.t không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chắc chỉ là tạm thời ẩn nấp thôi, không dễ g.i.ế.c nó đâu.”
Vệ Miên lên tiếng đính chính.
Chỉ cần dính dáng đến đóa sen đen, thì tuyệt đối không dễ c.h.ế.t như vậy.
“Hơn nữa, thứ đó cũng không phải là quỷ.”
Mạnh Vân ngơ ngác lặp lại:
“Không… không phải quỷ?”
Cô còn muốn hỏi thêm, nhưng nghĩ đến cảnh con quái vật kia từng xé xác sinh vật sống trong căn nhà trước, trong lòng sợ hãi không dám nói nhiều, chỉ lo lỡ đâu bị nó nghe thấy rồi trả thù. Cô đành cố gắng nén nỗi sợ.
Nghĩ đến dáng vẻ Vệ Miên khi quan sát bức tranh cổ vừa rồi, Mạnh Vân mơ hồ cảm thấy đã nắm được điểm mấu chốt.
Vệ Miên lắng nghe hồi lâu, thấy con quái vật không còn động tĩnh gì, liền quay lại chỗ cuộn tranh.
Tưởng Tam Xuyên đi bật đèn, nhưng bấm mấy lần cũng không sáng, liền lẩm bẩm:
“Có khi cầu d.a.o bị ngắt rồi. Để tôi đi xem thử.”
“Không cần.”
Vệ Miên bật đèn pin điện thoại, ánh mắt dừng lại trên con quái vật đầu to trong bức tranh.
Trong đôi mắt lồi như mắt trâu kia dường như lóe lên một tia giận dữ.
Vệ Miên lại dùng quạt ngọc cốt chọc vào nhãn cầu nó, nhưng lần này nó hoàn toàn bất động.
Ánh mắt cô dần dời xuống toàn bộ bức tranh, càng nhìn càng thấy nó xấu xí quái dị.
“Bức tranh này anh lấy từ đâu?”
Tưởng Tam Xuyên liền kể, lần về quê cúng Thanh Minh đã vô tình tìm thấy trong căn nhà cũ, rồi tiện tay mang về.
“Anh nghĩ gì mà lại mang cả thứ xấu xí thế này về nhà?”
Vệ Miên không kìm được mà hỏi.
Tưởng Tam Xuyên ngượng ngùng đáp: “Tôi tưởng đó là thần tượng của một giáo phái nào đó mà tôi không biết. Cô cũng biết rồi đấy, mấy bức tranh tín ngưỡng thường trừu tượng lắm.”
Nói vậy cũng không hẳn là vô lý.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc bức tranh này được lấy từ nhà cũ của gia tộc Tưởng, Vệ Miên chắc chắn nói: “Chú họ anh, người từng giữ bức tranh này, trước kia có phải làm ăn phát đạt, nhưng sau đó lại c.h.ế.t bất đắc kỳ tử không?”
Tưởng Tam Xuyên trừng to mắt kinh ngạc: “Sao cô biết được!”
Vệ Miên khẽ hừ lạnh. Loại tà vật này muốn tồn tại thì nhất định phải có người cúng bái. Mà muốn khiến người ta chịu cúng bái, tất nhiên phải ban cho họ một vài lợi ích.
Nhưng mối quan hệ này thường không duy trì được lâu, bởi tà vật vốn vô cùng tham lam, yêu cầu ngày một nhiều hơn, thậm chí có khi còn muốn dùng cả sinh mạng con người làm vật tế.
Một, hai người thì còn có thể lừa gạt, nhưng khi nó đòi hỏi quá nhiều, thử hỏi còn ai có thể đáp ứng nổi?
Cũng không phải là chưa từng có. Kiếp trước, Vệ Miên từng nghe sư phụ kể rằng đã có kẻ tàn nhẫn đến mức đem cả một ngôi làng, thậm chí cả người thân của mình, dâng tế cho tà vật, chỉ để đổi lấy quyền thế và tài phú vô tận.
Dĩ nhiên, những trường hợp như thế vô cùng hiếm. Phần lớn đều không thể thỏa mãn lòng tham không đáy của tà vật, cuối cùng chỉ bị nó nuốt chửng thần hồn.
“Đại sư… biết về nó sao?”
Tưởng Tam Xuyên dè dặt lên tiếng dò hỏi.
Vệ Miên gật đầu:
“Thứ này vốn không có tên gọi cố định. Hình thái của chúng biến hóa theo năng lực, mà khả năng của mỗi loại tà vật cũng khác nhau. Con Bốn Mắt Tám Tai này thì ta từng nghe nhắc tới — nổi tiếng vì khả năng thu thập tin tức linh hoạt, có thể sánh ngang với tai báo thần (loại thần dùng tai để nghe tin tức và báo lại).
Nhưng tai báo thần nghe được gì sẽ lập tức báo cho chủ nhân, cùng chủ nhân tu luyện. Còn thứ này thì lại giấu kỹ trong bụng, chỉ tùy tình hình mà tiết lộ cho người cúng bái một phần tin tức.”
Cũng chính nhờ đó mà những kẻ cúng bái nó mới có thể nhanh chóng phát tài.
Ví dụ như, nó biết trước kết quả xổ số. Người khác bỏ ra tiền bạc để mua cơ hội may rủi, còn bạn thì đã nắm chắc con số chính xác. Thử hỏi làm sao mà không giàu lên?
Nhưng tất nhiên, nó cũng không dễ dàng tiết lộ hết. Ban đầu chỉ tung ra vài ân huệ nhỏ để “mồi chài”, kéo người ta ngày càng lún sâu. Về thủ đoạn khống chế lòng người, tà vật vốn chẳng cần ai dạy mà tự thành thạo.
Những loại này thường tự xưng là thần, bởi trong mắt chúng, bản thân là vô sở bất năng. Bức tranh này chỉ là chỗ trú ngụ tạm thời, có hủy cũng chẳng ích gì.”