Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 90: Nước dãi chảy ròng



 

Tưởng Tam Xuyên nghe đến đây, không khỏi kinh ngạc.

 

“Thứ này đã quen được người ta cúng bái, luôn tự xưng là thần. Người xưa có câu: thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Anh mang nó về mà lại không chịu cúng bái, đương nhiên khiến nó bất mãn. Những chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là lời cảnh cáo gửi đến anh mà thôi.”

 

Nghe Vệ Miên nói rằng thứ kia tự xưng là thần, sắc mặt Tưởng Tam Xuyên thoáng trở nên khó coi:

“Đây là… tượng thần sao? Nó quản việc gì chứ?”

 

Vệ Miên liếc anh ta một cái. Ánh mắt sắc bén, như thể đã nhìn thấu tận tâm tư trong lòng khiến Tưởng Tam Xuyên bất giác rùng mình.

 

“Anh đã từng nghe qua sơn tiêu (yêu quái trên núi) hay vài con dã quỷ có chút tu vi chưa? Chỉ cần được người đời cúng bái, chúng liền tự xưng là thần. Nếu anh không sợ c.h.ế.t thì cứ thử cúng bái nó cũng được. Còn về hậu quả sau đó—”

 

Tưởng Tam Xuyên không dám đối diện với Vệ Miên, nhưng đôi tai thì âm thầm căng thẳng lắng nghe.

 

“Có thể phát tài đấy.” Vệ Miên buông lời thản nhiên.

 

Chưa kịp để Tưởng Tam Xuyên kịp mừng rỡ, cô đã lạnh nhạt nói tiếp:

“Ban đầu, vật phẩm cúng bái chỉ là thịt gà, thịt vịt, vài con cá. Về sau, sẽ đến lượt cả con trâu, dê, ngựa… Rồi cuối cùng là người sống. Từ một, hai người… đến vài chục, thậm chí vài trăm người.”

 

Trong dân gian vốn tồn tại không ít loài tinh quái. Vì tham lam khói hương cúng bái của dân chúng, chúng thường lợi dụng việc thỏa mãn một vài nguyện vọng để trao đổi. Nhưng xét cho cùng, chúng không phải thần thật sự, không chịu bất kỳ ràng buộc nào, hành động hoàn toàn tùy hứng.

 

Thậm chí, chuyện ăn sạch đồ cúng mà chẳng làm gì cho người cúng cũng xảy ra nhan nhản.

 

Nghe Vệ Miên nói rằng thứ này thậm chí còn ăn cả người, Tưởng Tam Xuyên rùng mình một cái, chút ý niệm manh nha trong lòng lập tức tan biến:

“Xin Đại sư mau vứt bức tranh này đi, tôi… tôi không dám đụng vào nó nữa.”

 

Vệ Miên nhướng mày:

“Tôi đã nói rồi, thứ này một khi đã ràng buộc với anh thì sẽ không buông tha cho đến chết.”

 

Mặt Tưởng Tam Xuyên lập tức tái mét:

“Chưa… chưa nghe cô nói.”

 

“Ồ, vậy là tôi quên mất.”

 

Vệ Miên không thèm để ý đến dáng vẻ run rẩy của Tưởng Tam Xuyên nữa. Trong đầu, cô đang tính toán cách nào để dụ thứ kia rời khỏi bức tranh.

 

Dù có đem bức tranh đốt đi cũng vô ích, bởi nó có thể bám vào bất kỳ tờ giấy nào khác. Khi đã ẩn mình và bất động, gần như không ai có khả năng phát hiện ra nó.

 

Vệ Miên lấy một lá bùa dán lên cuộn tranh, phong bế ngũ quan của nó, khiến nó không còn cảm nhận được bất kỳ biến động nào trong phòng.

 

“Chú họ anh mất bao lâu rồi?”

 

Tưởng Tam Xuyên nóng lòng muốn Vệ Miên nhanh chóng xử lý thứ này, nên biết gì nói nấy. Anh cố gắng nhớ lại hồi lâu nhưng vẫn không xác định được, bèn nói:

“Để tôi gọi cho mẹ tôi, chắc chắn mẹ biết!”

 

Nói rồi, anh ta rút điện thoại, bất chấp lúc này đã nửa đêm, gọi thẳng cho mẹ.

 

Chuông reo hai tiếng, bên kia mới truyền đến giọng nói già nua còn ngái ngủ.

 

Tưởng Tam Xuyên chẳng buồn để tâm, hỏi xong điều cần hỏi liền lập tức cúp máy.

 

“Ba năm tám tháng!”

 

Vệ Miên gật đầu. Nói cách khác, thứ này đã hơn ba năm không được ai cúng bái — chắc chắn giờ nó đói đến cực điểm.

 

Khóe môi Vệ Miên khẽ cong lên. Trong đầu, một ý nghĩ lóe lên.

 

“Nhà anh còn gia cầm nào không? Hoặc con vật nào vừa g.i.ế.c cũng được. Tôi sẽ dùng pháp thuật dụ nó ra.”

 

“Không còn nữa! Từ sau vụ đó, tôi không dám mua mấy thứ đó về nhà nữa rồi!”

 

Mạnh Vân hít hít mũi, nói ra lời thật. Giờ chỉ cần nhìn thấy gia cầm, cô lập tức nhớ đến cảnh tượng chúng c.h.ế.t thảm, chẳng còn chút khẩu vị nào, huống chi là nấu ăn.

 

Vệ Miên trầm ngâm một lúc:

“Anh thử hỏi hàng xóm trên lầu dưới lầu xem. Nếu không thì phải chờ đến ngày mai mới xử lý được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nghe vậy, Tưởng Tam Xuyên hoảng hốt, lập tức nhận việc về mình, vội vã rút điện thoại gọi người.

 

Anh ta tuyệt đối không muốn kéo dài thêm một ngày nào nữa. Điều quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng tống khứ thứ kia đi, bằng không anh ta còn chẳng dám ngủ trong căn nhà này.

 

Chưa đầy mười phút, anh báo tin đã tìm được một con gà sống từ chỗ người thân mở nhà hàng, còn nhờ nhân viên giao hàng mang đến tận nơi.

 

Vật phẩm cúng tế quan trọng nhất đã được giải quyết, Vệ Miên bắt đầu suy tính phương pháp cúng tế loại tà thần này. Dù chưa từng trực tiếp làm qua, nhưng cô đoán chắc cũng không khác nhiều so với nghi thức cúng tế người chết.

 

Còn về hương nến, Vệ Miên chuẩn bị theo cách thông thường. Trong ba lô của cô vốn cũng có sẵn một ít.

 

Khoảng nửa tiếng sau, nhân viên giao hàng mang gà đến. Vệ Miên trực tiếp ra tay, một nhát cắt ngang cổ.

 

Thế nhưng cô không kịp giữ chặt, con gà trong cơn hấp hối vùng thoát, loạng choạng bay khắp nhà.

 

Có lẽ vì mất quá nhiều máu, nó đ.â.m sầm khắp nơi, để lại từng vệt m.á.u đỏ tươi vương vãi khắp sàn.

 

Vệ Miên: “…”

 

Thật sự có chút ngại.

 

Tưởng Tam Xuyên vội cười khan mấy tiếng để an ủi:

“Không sao đâu, chúng tôi quen dọn dẹp mấy chuyện này rồi. Chỉ cần có thể tống khứ được thứ kia, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ ha ha…”

 

Vừa nãy Vệ Miên đã dùng quạt ngọc cốt tấn công nó, giờ muốn dụ ra e rằng phải tốn chút công phu. Nhưng hiện trường toàn m.á.u me như thế này, e rằng đã hợp khẩu vị của nó rồi — chắc chắn sẽ không kìm được mà chui ra.

 

Vệ Miên đưa mắt quan sát một vòng phòng khách, thấy rèm cửa vẫn chưa kéo liền nhanh chóng bước đến kéo chặt rèm chống nắng. Căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối, hầu như đã chuẩn bị xong.

 

Cô bảo Mạnh Vân và Tưởng Tam Xuyên quỳ xuống trước bàn thờ tạm.

 

Trong bóng tối đặc quánh, nỗi sợ hãi càng lúc càng lan rộng. Lúc này, Tưởng Tam Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngay cả quỳ xuống cũng không vững.

 

Trái lại, Mạnh Vân vốn luôn khiếp sợ, vậy mà giờ lại tỏ ra can đảm hơn. Sau khi nghe Vệ Miên hạ lệnh bắt đầu, cô lập tức quỳ xuống trước đồ cúng, chắp tay vái lạy.

 

Trong màn đêm không thể thấy rõ bức tranh, nhưng chính vì không nhìn thấy gì, mà cái lạnh buốt từ trong lòng lại dâng lên dữ dội.

 

Vệ Miên tiến lên, gỡ lá bùa đang dán trên cuộn tranh.

 

Cô nhắm mắt, rồi chậm rãi mở ra — Thiên Nhãn đã khai mở. Thế giới trong bóng tối lập tức biến đổi trong tầm mắt cô.

 

Giờ đây, cô thấy rõ đủ loại khí: sinh khí tỏa ra từ Tưởng Tam Xuyên và Mạnh Vân; linh khí yếu ớt thoát ra từ hoa cỏ nơi ban công; tà khí mờ mịt, lúc ẩn lúc hiện, từng sợi từng sợi rò rỉ ra từ cuộn tranh, chậm rãi hòa vào không khí.

 

Vệ Miên dán một lá Liễm Tức Phù lên người mình. Chỉ cần đối phương không mạnh vượt xa cô, thì tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra sự hiện diện của cô trong phòng này.

 

Mạnh Vân quỳ lạy trước bức tranh, ba vái chín lạy như thể đang lên chùa cầu khấn. Miệng cô không ngừng lẩm bẩm, thậm chí còn khẩn cầu vị thần trong tranh mau mau hiển linh, hứa hẹn rằng sau này mỗi ngày rằm mùng một sẽ dâng cúng vật phẩm đầy đủ, thậm chí còn chu toàn hơn.

 

Điều này khiến Tưởng Tam Xuyên vừa kinh ngạc vừa khâm phục vợ mình. Người vốn nhát gan đến mức gió thổi cỏ lay cũng sợ, vậy mà giờ phút then chốt lại mạnh mẽ hơn cả anh ta. Chính anh ta mới là người chỉ biết lí nhí niệm theo, cho đến khi những lời cầu khẩn ấy được lặp lại ba lần, cả hai mới lặng lẽ cúi đầu, quỳ bất động trước bàn thờ.

 

Theo hiệu lệnh của Vệ Miên, hai người tuyệt đối không được phép đứng dậy. Nhưng lúc này, thời gian dường như đông cứng lại, từng khắc trôi qua đều dài dằng dặc.

 

Vệ Miên thì hoàn toàn không vội. Chỉ có điều, cô hơi hối hận vì vừa rồi không chọn tư thế ngồi, giờ đứng lâu liền cảm thấy hơi mỏi chân.

 

Con Bốn Mắt Tám Tai kia vốn đã tồn tại từ thời đại xa xưa. Người từng cúng bái nó đa phần là quan lại quyền thế, mượn nó để dò la tin tức đối thủ chính trị, thậm chí biến nó thành lưỡi d.a.o sắc bén để đoán định tâm tư bề trên.

 

Chỉ là theo dòng biến thiên của triều đại, cộng thêm một thời kỳ loạn lạc kéo dài, số người biết đến thứ này ngày một ít đi. Huống chi, khi đạo Phật, đạo Lão dần suy thoái, giáo hội phương Tây lại tràn vào, niềm tin vào tà thần cũng theo đó mà càng lúc càng bị quên lãng.

 

Những chuyện khác Vệ Miên có thể không rõ, nhưng thứ ngay trước mắt này ít nhất đã bị bỏ đói suốt ba năm rưỡi. Cô không tin nó còn đủ định lực để ngồi yên, không ra ngoài hưởng thụ.

 

Thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà xem—ai mà chịu được cảnh bụng đói cồn cào ba năm trời, nay lại thấy đồ ăn ngon bày ngay trước mặt mà vẫn thản nhiên làm ngơ? Nếu có thể, đó mới thật sự là định lực phi phàm!

 

Trong bức tranh, Bốn Mắt Tám Tai bắt đầu rục rịch.

 

Nó vốn không có hình thể chân thật, bằng không, Vệ Miên chắc chắn đã thấy nước dãi của nó nhỏ tong tong xuống bàn trà.