Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 92: Hổ Thẹn



 

Sau khi phong thủy được điều chỉnh, Tiêu Chí Minh gần như không rời mắt khỏi công ty trong suốt hai ngày qua.

 

Mọi thứ bên ngoài vẫn như cũ, công ty vẫn là công ty đó, nhưng ông ta luôn cảm thấy có gì đó thay đổi — dù rất khó nói thành lời. Trợ lý của ông ta thậm chí còn đùa rằng, ngay cả làn gió thổi đến cũng ấm áp hơn trước.

 

Ngày đầu tiên trôi qua bình yên, không xảy ra sự cố nào. Chỉ vậy thôi, Tiêu Chí Minh đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Trước đó, các công ty lữ hành trực thuộc liên tục gặp trục trặc, khiến không ít đoàn du lịch bị hủy bỏ. Bây giờ, yên ổn cũng đã là một điều xa xỉ.

 

Ông ta nhớ đến lời vị đại sư kia: “Khoảng ba ngày sẽ thấy hiệu quả.” Đã mất cả tháng trời trong lo âu, thêm một hai ngày chờ đợi nữa, với ông ta cũng chẳng là gì.

 

Thế nhưng đến ngày thứ hai, sự khác biệt đã thật sự bày ra trước mắt. Bộ phận kinh doanh báo về một tin tức bất ngờ — một công ty nước ngoài nổi tiếng muốn đặt tour xuyên quốc gia cho toàn bộ nhân viên!

 

Phải biết rằng, riêng số lượng nhân viên tại Trung Quốc của công ty nước ngoài kia đã lên tới hàng vạn người!

 

Thông thường, những đoàn lớn thế này chắc chắn đã có công ty du lịch quen thuộc hợp tác từ trước. Nhưng khi tìm hiểu kỹ, Tiêu Chí Minh mới biết vị CEO trong nước của họ vừa được thay đổi, kéo theo việc điều chỉnh lại một số nhân sự chủ chốt.

 

Điều đáng nói là những người này đều là Hoa kiều từ nước ngoài trở về, tạm thời chưa xây dựng được đội ngũ đối tác quen thuộc ở trong nước. Thế nên, cơ hội mới rơi vào tay ông ta. Mà chỉ cần hợp tác một lần thành công, sau đó tự nhiên sẽ trở thành khách hàng quen.

 

Tiêu Chí Minh lập tức cử trưởng phòng kinh doanh đích thân ra mặt. Ngay trước khi tan sở, đôi bên đã cơ bản chốt xong nội dung hợp đồng và giá cả.

 

Chỉ riêng đơn hàng lần này thôi đã đủ để kéo lại toàn bộ khoản lỗ của công ty trong tháng trước. Nếu hợp tác thuận lợi, rất có khả năng toàn bộ hoạt động team-building sau này của công ty nước ngoài kia sẽ giao hết cho ông ta phụ trách.

 

Người phụ trách bên kia còn úp mở thêm rằng, nếu hợp tác vui vẻ, họ cũng không ngại ủy thác luôn cả các tour du lịch trong nước dành cho khách ngoại quốc.

 

Nghe đến đây, Tiêu Chí Minh mừng rỡ khôn xiết.

 

Hiếm hoi có được đơn hàng lớn, cả công ty như trút được gánh nặng. Ai nấy đều nở nụ cười, làm việc hăng hái hơn hẳn. Tiêu Chí Minh vốn là ông chủ hào phóng, đãi ngộ tốt, vì vậy không ai muốn đổi công ty.

 

Những nhân viên trước đây xin nghỉ vì sức khỏe sa sút cũng lần lượt quay lại, bầu không khí trong văn phòng – vốn thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn – giờ đây lại hòa thuận hơn rất nhiều.

 

Bắt đầu từ ngày thứ ba, công ty bỗng bận rộn hẳn lên. Điện thoại tư vấn reo liên tục, khách hàng tìm đến bàn bạc hợp đồng nhiều không kể xiết.

 

Những khách hàng lớn đã ký kết với nơi khác trong tháng trước thì chưa thể quay lại ngay, nhưng cũng có hai bên thẳng thắn bày tỏ rằng hợp tác với công ty mới không khiến họ yên tâm bằng trước kia. Họ nói sau khi kết thúc hoạt động đã ký, sẽ cân nhắc quay lại hợp tác như cũ.

 

Nghe vậy, Tiêu Chí Minh cười ha hả, khách sáo vài câu rồi mới cúp máy. Khi bỏ điện thoại xuống, nụ cười trên gương mặt ông ta dần thu lại, trong lòng không khỏi cảm thán:

 

“Thứ này, quả thật là không thể không tin!”

 

Nhớ lại cô gái trẻ tuổi hôm đó, Tiêu Chí Minh càng thấy thán phục. Người nhỏ tuổi như vậy, mà thực lực đã mạnh đến thế.

 

Những ngày qua, thông qua cậu con trai vốn chẳng đáng tin cậy của mình, ông ta cũng dần hiểu thêm được đôi chút về cái gọi là Thiên Sư.

 

Xem phong thủy cho người khác vốn dĩ đồng nghĩa với việc tiết lộ thiên cơ. Cho dù Thiên Sư có làm việc thiện quanh năm để tích đức bù đắp, thì hậu quả vẫn khó tránh khỏi: đa số gia đình Thiên Sư con cái đều không đông.

 

Chính vì vậy, một hậu bối ưu tú đối với những gia tộc này còn quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.

 

Hơn nữa, trước khi học nghệ đến một độ tuổi nhất định, các hậu bối không thể tự mình nhận việc bên ngoài. Theo suy đoán của Tiêu Chí Minh, Vệ Miên hẳn là con cháu của một gia tộc ẩn thế nào đó, chỉ là hành sự quá kín đáo nên thanh danh chưa được truyền rộng.

 

Việc có thể quen biết đối phương vào lúc này, đối với ông ta mà nói, quả thật là một loại may mắn.

 

Trước đó, Tiêu Chí Minh từng hỏi qua Chu Kiến Dân về chi phí, biết lần xem phong thủy nhà cửa kia chỉ mất mười hai vạn. Nghĩ ngợi một lát, ông ta liền quyết định tăng gấp đôi, làm tròn thành ba mươi vạn, rồi bảo trợ lý lập tức chuyển khoản.

 

Dù sao, chỉ riêng hợp đồng du lịch xuyên quốc gia của công ty nước ngoài kia, ông ta đã thu về lợi nhuận vượt xa con số ấy.

 

————

 

Vệ Miên đang bị Phùng Tĩnh “tra tấn” bằng cách cù lét thì chợt nghe tiếng tin nhắn vang lên.

 

“Ha ha, dừng… ha, dừng lại đi! Tôi xem tin nhắn đã, ha ha… lát nữa, lát nữa tiếp tục!”

 

Vệ Miên cố gắng giãy giụa, muốn đứng dậy, nhưng bị Phùng Tĩnh cù lét đến mức cười đến mềm nhũn cả người. Một lúc lâu sau, cô mới ngồi thẳng dậy được.

 

“Hừm, tạm thời tha cho cậu!” Phùng Tĩnh kiêu ngạo nói.

 

Khuôn mặt Vệ Miên vẫn còn ửng đỏ vì cười quá nhiều. Cô tìm kiếm trên giường một hồi nhưng không thấy điện thoại đâu.

 

“Cậu gọi cho tôi một cuộc.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi tiếng chuông reo lên, Vệ Miên mới phát hiện ra, không biết hai người đã nghịch thế nào mà điện thoại rơi xuống dưới đệm.

 

"..."

 

Cô mở điện thoại, thấy một tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng đã nhận tiền: Tưởng Tam Xuyên đã chuyển khoản hai vạn (20.000) nhân dân tệ vào thẻ của cô.

 

Vệ Miên ngoài lần xem bói đầu tiên chưa bao giờ niêm yết giá rõ ràng, đều là tùy tâm gia chủ mà nhận, nên số tiền nhận được lúc nhiều lúc ít.

 

Cô vừa định cất điện thoại thì Phùng Tĩnh đã nhìn thấy.

 

“Nhiều tiền quá!!!”

 

Phùng Tĩnh nắm hai tay lại, đặt lên má cô. Rõ ràng cô ấy cao hơn Vệ Miên không ít, nhưng lại cúi đầu, dựa vào vai cô cọ tới cọ lui.

 

“Đại lão!! Cậu có thiếu phụ kiện đeo chân không!! Loại biết ăn biết uống, lại còn đặc biệt nghe lời ấy!!”

 

Nói xong, cô ấy nháy mắt liên tục nhìn Vệ Miên.

 

Vệ Miên bị chọc cười, chỉ kịp nói: “Giả vờ đi, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi!”

 

Lúc mới đến, Vệ Miên đã xem tướng mặt của ba người trong ký túc xá. Điều kiện gia đình của Phùng Tĩnh tuyệt đối không hề như cô ấy thể hiện, có thể nói cô ấy là người có điều kiện tốt nhất trong số họ.

 

Bố Phùng Tĩnh là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp nhà nước, mẹ là bác sĩ, hơn nữa hai người chỉ có duy nhất một cô con gái này.

 

Phùng Tĩnh ngẩng đầu lên, đảo mắt trái phải: “Tớ không có giả vờ đâu, tớ nghèo lắm!”

 

Vệ Miên véo nhẹ hai má cô ấy rồi kéo kéo:

 

“Cậu có quên tôi làm nghề gì không? Cậu có tin tôi có thể đoán ra cả quần lót hôm nay cậu mặc màu gì không?”

 

Phùng Tĩnh lập tức cứng họng, rồi nhìn cô với vẻ ghét bỏ: “Ê, đồ biến thái!”

 

Vệ Miên cũng cười theo, nhưng vừa cười vừa tiến sát lại với vẻ mặt đầy ám chỉ:

 

“Hay là tính luôn xem ‘đào hoa nhỏ’ gần đây của cậu thế nào?”

 

Phùng Tĩnh sững người một nhịp, chưa kịp phản ứng thì đã thấy mình không tự nhiên. Cô ấy lắp bắp: “Cái… cái gì đào hoa? Làm gì có, làm gì có đào hoa…”

 

"Đào hoa gì á? Cậu đâu có cong, đào hoa tự nhiên là đàn ông chứ—"

 

Hai người còn đang đùa giỡn thì cửa ký túc xá bất ngờ bị đẩy ra, Trần Viện bước vào.

 

Vừa mới đặt chân vào, cô ta lập tức nhận ra Vệ Miên cũng có mặt. Đây là lần đầu tiên Trần Viện chạm mặt Vệ Miên trong ký túc xá kể từ sau vụ việc trên diễn đàn, thân thể cô ta bỗng khựng lại, cứng đờ ngay chỗ.

 

Thấy cô ta, Phùng Tĩnh cũng nhanh chóng thu lại vẻ ngượng ngùng, chỉnh lại quần áo, khẽ gật đầu chào Trần Viện rồi quay về bàn học.

 

Phùng Tĩnh vốn là người rõ ràng trong chuyện yêu ghét, khó có thể thật lòng hòa hợp với kiểu người "hai mặt" như Trần Viện. Hai người chỉ dừng lại ở mức quen biết xã giao, sống chung dưới một mái ký túc mà thôi.

 

Trong phòng, người duy nhất còn có thể nói chuyện được đôi ba câu với Trần Viện, có lẽ chỉ còn Hồ Diễm Diễm, nhưng đề tài trò chuyện cũng đã ít ỏi đi rất nhiều.

 

Những buổi tán gẫu tối trong ký túc xá nữ vốn là lúc mọi người thoải mái chia sẻ, dám bàn tán đủ chuyện trên đời. Vệ Miên cũng nhờ đó mà học hỏi thêm không ít kiến thức.

 

Chỉ là bây giờ—

 

Không biết Trần Viện có bao giờ hối hận không.

 

Ngay lúc Vệ Miên còn đang thất thần, điện thoại bỗng reo lên tiếng báo WeChat.

 

Là tin nhắn của Phùng Tĩnh.

 

【Nói tiếp đi, đào hoa nhỏ gì, cậu đã tính ra cái gì rồi!!】

 

Vệ Miên: "..."

 

Vẫn còn cố chấp chối cãi, xem cái vẻ chột dạ này đi!