Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 91: Sẽ Không Muốn Ăn Gà Nữa



 

Tiếng giấy run lên xào xạc khẽ vang, lạnh lẽo như tiếng móng tay cào vào vách tường. Ánh mắt Vệ Miên từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào chiếc bàn trà nơi bức tranh được đặt.

 

Tà khí lờ mờ bao phủ bức tranh bỗng chốc đậm đặc thêm, tối sầm như một vũng mực bị khuấy động. Từ trong ấy, một bóng đen chậm rãi chui ra.

 

Ban đầu, nó còn mang theo vài phần thăm dò dè chừng. Nhưng khi thấy vật phẩm cúng tế đang đặt trên bàn thờ, mùi m.á.u tanh nồng ngọt lịm tỏa khắp căn phòng, lại thêm cảnh hai kẻ phàm tục đang thành kính quỳ lạy, cuối cùng nó không kìm nổi lòng tham. Từng chút, từng chút một, nó buông lỏng cảnh giác, rồi thò đầu ra khỏi bức tranh.

 

Phần thân thể của nó chui ra ngày càng nhiều. Vệ Miên vẫn giữ nguyên tư thế bất động, ánh mắt không chớp. Thứ này giống như một con giun đất khổng lồ — chỉ cần một đoạn lọt ra ngoài, chẳng mấy chốc nó có thể tái sinh thành cả cơ thể. Chính vì vậy, muốn tiêu diệt hoàn toàn nó gần như là chuyện bất khả thi.

 

Chẳng bao lâu sau, Vệ Miên đã thấy toàn bộ hình dạng của nó.

 

Đúng như những gì vẽ trong bức tranh: một cái đầu to dị dạng, trong khi thân thể chỉ nhỏ bé bằng đứa trẻ chừng một hai tuổi. Đầu quá to so với thân, nhìn qua đã thấy rùng rợn và quái dị. Huống hồ trên gương mặt còn mọc đủ bốn con mắt lồi và tám cái tai, khiến người ta chỉ liếc nhìn đã thấy ghê tởm.

 

Vừa thoát khỏi bức tranh, nó lập tức không kìm được lao tới ôm chặt vật phẩm cúng tế, tham lam vục mặt vào mà ăn ngấu nghiến.

 

Chính vào lúc đó, Vệ Miên nhanh như chớp ném một lá bùa, phong ấn chặt lấy bức tranh phía sau.

 

Bốn Mắt Tám Tai nghe thấy động tĩnh liền hoảng hốt, định quay lại chui vào cuộn giấy, nhưng ngay lập tức bị Vệ Miên quét ngang một nhát bằng chiếc quạt ngọc cốt.

 

Cô xoay cổ tay, chiêu thức vừa dứt đã nối tiếp ngay đòn thứ hai, công thế sắc bén như điện.

 

"Á!"

 

Một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên, chói tai đến mức khiến người ta nhức óc. Âm thanh ấy giống như tiếng chuột kêu, nhưng lại kéo dài, thê lương và đáng sợ gấp bội. Bốn chi vốn đang co quắp của bóng đen vì đau đớn mà bất giác giãn ra.

 

Nó đã quá lâu không được cúng bái, mấy năm nay luôn trong tình trạng đói khát, nên khi phải đối đầu với Vệ Miên liền tỏ ra lực bất tòng tâm. Trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tìm được thứ gì đó để nhanh chóng bổ sung sức lực.

 

Đúng lúc đó, Tưởng Tam Xuyên vô tình va phải. Chỉ trong nháy mắt, nó vươn cánh tay lông lá ra, những ngón tay ngắn ngủn mập mạp lập tức kéo dài ngoằn ngoèo, chộp thẳng vào cổ anh ta.

 

Tưởng Tam Xuyên cảm giác rõ rệt cổ họng mình bị siết chặt, lực đạo mạnh đến mức như muốn bóp nát da thịt. Hơi thở nghẹn lại, gương mặt anh ta nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, m.á.u như rút sạch khỏi cơ thể.

 

Thế nhưng, Bốn Mắt Tám Tai lúc này cũng chẳng dễ chịu gì. Trên người Tưởng Tam Xuyên có bùa hộ mệnh, thứ bùa đó giống như gai nhọn, từng luồng sức mạnh phản kích ngược trở lại khiến con quái vật đau đớn dữ dội. Có thể nói, nó làm hại người thì nghìn phần, nhưng bản thân cũng phải chịu tổn thương đến tám trăm.

 

Hơn nữa, bản thân nó vốn đã hao mòn sức mạnh sau nhiều năm đói khát. Ý định biến Tưởng Tam Xuyên thành vật bồi bổ không ngờ lại phản tác dụng, khiến nó thương tổn càng thêm nghiêm trọng.

 

Trong thoáng chốc, Bốn Mắt Tám Tai thậm chí còn dấy lên một chút hối hận — nếu biết trước, nó đã không chọn đối thủ này để hạ thủ.

 

Vệ Miên luôn giữ vững châm ngôn “thừa nước đục thả câu”. Thấy cơ hội đến, cô lập tức c.ắ.n rách ngón tay, nhanh chóng vẽ bùa trực tiếp lên quạt ngọc cốt.

 

Sắc mặt Tưởng Tam Xuyên lúc này đã xanh xao đến cực điểm. Cơn đau nơi cổ dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác khó chịu tột cùng, như thể có một bàn tay vô hình đang lôi kéo, muốn xé linh hồn anh ta ra khỏi cơ thể.

 

Anh ta chưa hoàn toàn hôn mê, theo bản năng cố gắng chống cự, nhưng ý thức lại ngày càng mờ nhạt. Ngay khoảnh khắc trước khi chìm vào hôn mê, trong tầm mắt mờ đục của anh ta, dường như có một mũi tên vàng khổng lồ xuyên thẳng qua n.g.ự.c mình.

 



 

Vệ Miên khẽ thở phào, cả người đổ sụp xuống sofa, mệt mỏi đến mức cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.

 

May mắn thay, thứ đó đã hoàn toàn biến mất.

 

Cô ngồi nghỉ một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy bật đèn. Ánh sáng chiếu xuống, Vệ Miên nhìn về phía cuộn tranh đặt trên bàn.

 

Trong tranh, hình bóng con quái vật dữ tợn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những hình người đang quỳ lạy quanh nó vẫn còn in rõ nét.

 

Nỗi sợ hãi tỏa ra từ cuộn tranh lúc này đã nhạt đi nhiều so với trước, nhưng cảm giác tuyệt vọng vẫn còn vương lại. Vệ Miên âm thầm suy đoán, những người được vẽ trong tranh e rằng không chỉ là hình ảnh hư cấu, mà chính là những linh hồn bị một loại bí pháp quỷ dị hút vào, từ đó bị con quái vật kia khống chế và áp bức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Vân thì vẫn chưa hết kinh hồn. Vừa rồi, khi nhát kiếm ánh vàng của Vệ Miên phóng ra, cả căn phòng sáng rực trong chớp mắt, thậm chí những thứ vốn ẩn mình trong bóng tối cũng bị phơi bày rõ ràng.

 

Cô tận mắt thấy được hình dạng thật sự của Bốn Mắt Tám Tai — còn quái dị khủng khiếp hơn nhiều so với hình vẽ trong tranh.

 

Đặc biệt, khoảnh khắc nó há cái miệng rộng, như muốn hút đi thứ gì đó từ người Tưởng Tam Xuyên, gương mặt nó càng thêm dữ tợn và khủng khiếp, khiến Mạnh Vân rùng mình đến mức gần như ngừng thở.

 

Chính vì thế, sau khi con quái vật bị đ.á.n.h tan, cô phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới lấy lại bình tĩnh. Mãi đến khi Vệ Miên bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Mạnh Vân mới giật mình tỉnh táo trở lại.

 

Cô ấy vội vàng chạy đến đỡ Tưởng Tam Xuyên đang nằm bất tỉnh trên sàn, cúi người kiểm tra hơi thở, hốt hoảng kêu lên:

 

"Đại Xuyên! Đại Xuyên!"

 

Vệ Miên bình thản liếc nhìn, giọng trấn an:

 

"Anh ta không sao đâu, chỉ là ngất đi thôi."

 

Vừa rồi, Bốn Mắt Tám Tai định hút thần hồn của Tưởng Tam Xuyên nhưng không thành công. Ngoài việc bị bùa chú của Vệ Miên ngăn trở, còn một lý do quan trọng khác — ý chí của Tưởng Tam Xuyên đủ mạnh để kháng cự.

 

Chính nhờ vậy, con quái vật kia mới không thể hạ thủ được.

 

Vệ Miên đã kiểm tra kỹ, xác định anh ta chỉ bị hôn mê vì thần trí tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tỉnh lại.

 

Nghe vậy, Mạnh Vân mới thở phào, tạm yên tâm. Lúc này, cô mới có tâm trí quan sát khung cảnh xung quanh.

 

Sàn nhà phòng khách vẫn loang lổ m.á.u gà, đỏ sẫm lại và dần khô cứng. Thế nhưng, khi nhìn vào vết m.á.u ấy, Mạnh Vân không còn thấy nỗi sợ hãi tột cùng như trước nữa. Thay vào đó, điều khiến cô chú ý hơn cả là nhiệt độ trong phòng — dường như cao hơn vài độ so với trước, ấm áp hơn hẳn.

 

Vệ Miên thu dọn pháp cụ, xách con gà gần như đã chảy cạn m.á.u lên, khẽ hỏi:

 

“Cái này…”

 

Sắc mặt Mạnh Vân lập tức trắng bệch. Cô ấy còn tưởng Vệ Miên định hỏi có muốn nấu ăn hay không, vội vàng xua tay lia lịa, dứt khoát từ chối, trong lòng thầm thề: trong vài năm tới, cô ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy thịt gà nữa.

 

Vệ Miên: "..."

 

Vệ Miên nhận lấy túi rác Mạnh Vân đưa, bỏ con gà không đầu vào trong, lát nữa sẽ mang đi vứt bỏ.

 

Đúng lúc ấy, ánh mắt Mạnh Vân rơi vào cuộn tranh trên bàn. Một mảng lớn vốn vẽ hình quái vật giờ đã hoàn toàn trống không. Cô lập tức hít sâu một hơi, sợ hãi đến dựng tóc gáy. Trong mắt cô, bất kể là tà thần hay không, thì đây rõ ràng chính là một bức tranh thành tinh — quá đáng sợ.

 

Vệ Miên tiến lại gần, chỉ vào những hình người nhỏ bé lụi cụi quỳ lạy trên tranh, khẽ nói:

 

“Tôi nghi ngờ những người này đều là linh hồn bị con quái vật kia hút vào. Có lẽ họ chính là những kẻ từng cúng bái nó. Nhưng làm sao để giúp họ đi đầu thai, tôi cần phải nghĩ cách khác.”

 

Nghe đến đây, Mạnh Vân càng thêm may mắn vì chồng mình chưa bị cuốn vào. Cô vội vã gật đầu, ra hiệu rằng cuộn tranh cứ để mặc Vệ Miên xử lý, miễn sao đừng để nó ở trong nhà cô nữa.

 

Khi ấy, đồng hồ đã điểm hơn ba giờ sáng. Vệ Miên dọn dẹp xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Mạnh Vân vội vàng kéo tay cô, cảm ơn rối rít:

 

“Không biết bình thường Đại sư có nhận xem bói không? Tôi nghe Kim Linh nói cô xem rất chuẩn.”

 

Chưa kịp để Vệ Miên trả lời, Mạnh Vân đã hăng hái nói tiếp:

 

“Tôi làm việc ở Đài truyền hình thành phố Thanh Bình, cũng quen biết không ít ngôi sao. Trong giới đó, người tin mấy chuyện này còn nhiều lắm. Nếu cô cũng nhận xem bói, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu vài người, vừa quen biết lại ít gây phiền phức.”

 

Vệ Miên chỉ khẽ gật đầu, coi như nhận lời, sau đó để lại số tài khoản ngân hàng cho Mạnh Vân rồi mới xoay người rời đi.

 

Tiếng cửa khép lại, cả ngôi nhà bỗng trở nên tĩnh lặng. Mạnh Vân đứng ngẩn ra một lúc, mãi đến khi bóng dáng Vệ Miên đã hoàn toàn khuất hẳn, cô ấy mới sực nhớ ra — nãy giờ chỉ lo chuyện trò, lại quên mất việc quan trọng nhất: mua thêm hai lá bùa hộ mệnh.