Phùng Tĩnh nhớ lại lần trước, khi Vương Tuấn Bác gặp nạn, Vệ Miên chỉ dùng một tay đã đ.á.n.h tan con quái vật mặt đen răng nanh kia. Nghĩ đến đó, cô quyết định tin tưởng Vệ Miên, tạm thời yên tâm ngồi sau xe máy điện để Vệ Miên chở về ký túc xá.
————
Ngày mai là đám cưới của Lô Cảnh Xuân, người anh em thân thiết của Phùng Siêu. Cả hai bằng tuổi, năm nay đều hai mươi bảy.
Lô Cảnh Xuân và bạn gái Khâu Thu đã yêu nhau suốt năm năm, cuối cùng cũng quyết định tiến tới hôn nhân. Tin tức vừa truyền ra, mấy người đồng đội đã giải ngũ liền nói sẽ đích thân đến dự hôn lễ.
Ngày trước khi còn trong quân ngũ, mỗi lần được nghỉ phép, Khâu Thu đều tìm cách đến thăm Lô Cảnh Xuân. Cô biết tình cảm trong trung đội của anh rất gắn bó nên lần nào cũng mang theo nhiều đồ ăn ngon. Nhờ vậy, Phùng Siêu và mọi người đều quen biết Khâu Thu, quan hệ cũng khá thân thiết.
Phùng Siêu đến sớm một ngày, vừa để giúp người anh em thân thiết chuẩn bị công việc, vừa để làm quen trước. Lần này, anh còn có thêm một nhiệm vụ nữa: làm phù rể cho Lô Cảnh Xuân.
Việc trang trí lễ đường đã giao cho công ty tổ chức sự kiện, tiệc rượu cũng đã đặt xong. Các cô dì chú bác thì bận rộn gói kẹo cưới và chuẩn bị thêm hoa quả rửa sạch để ngày mai bày lên bàn cho đẹp mắt.
Có nhiều việc lặt vặt, nhưng lại không thích hợp để mấy thanh niên khỏe mạnh ra tay. Thế nên, Phùng Siêu được phân công đi hỗ trợ nhóm bạn bè của cô dâu trang trí phòng tân hôn.
Phùng Siêu với dáng người cao ráo, vẻ ngoài sáng sủa điển trai, lại ăn mặc chỉnh tề, vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của không ít cô gái.
Đúng lúc này, bố của Lô Cảnh Xuân gọi anh ra ngoài, nói muốn giúp anh chỉnh lại bài phát biểu cho ngày mai vì cảm thấy bản trước quá dài dòng.
Lô Cảnh Xuân thấy trong phòng đã có bạn thân của cô dâu và vài anh em chí cốt của mình, hơn nữa mọi người đều làm theo sự sắp xếp của Khâu Thu, tạm thời không cần đến anh. Thế là anh chỉ dặn dò vài câu rồi đi theo bố.
Phùng Siêu đi thẳng từ Đại học Thanh Bình tới đây, lúc này vẫn mặc nguyên bộ đồ buổi sáng. Sau khi chạy đi chạy lại làm việc, trên trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, liền đưa tay cởi thêm cúc thứ hai trên chiếc áo sơ mi ngắn tay.
Đúng lúc cúi đầu cởi cúc, anh chợt nhìn thấy lá bùa hộ mệnh trong túi áo ngực. Không nghĩ ngợi nhiều, anh rút ra rồi ném thẳng vào thùng rác.
Thế nhưng chưa đầy năm phút sau, Phùng Siêu lại lặng lẽ quay lại bới thùng rác, tìm bằng được lá bùa ấy.
Không hiểu tại sao, từ lúc vứt đi, trong lòng anh cứ bồn chồn bất an, cảm giác như có gì đó không yên.
Đặt lại lá bùa vào túi, Phùng Siêu tiếp tục trò chuyện và phụ giúp mọi người.
Mọi người phân công rõ ràng. Em họ của Khâu Thu trước đây từng học tạo hình bằng bóng bay, nên sau khi cả nhóm bơm bóng và buộc lại theo yêu cầu, đều đưa cho cô ấy để tạo thành các hình trang trí đẹp mắt.
Có khá nhiều người cùng tham gia, nhưng tốc độ vẫn không nhanh lắm. May mắn thay, họ vẫn còn hơn nửa ngày, hoàn toàn kịp để chuẩn bị.
Buổi sáng cứ thế trôi qua trong bận rộn. Đến trưa, cả nhóm kéo nhau ra quán gần đó ăn há cảo, rồi lại quay về phòng tân hôn tiếp tục trang trí.
Mọi người vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, bầu không khí náo nhiệt. Thế nhưng giữa lúc ấy, từ hành lang bỗng vọng đến tiếng cãi vã ồn ào.
“Mở cửa! Mở cửa mau! Đồ đàn bà thối tha, cô mở cửa cho tôi!”
Tiếng quát tháo thô bạo xen lẫn tiếng đập cửa “cộp, cộp” dồn dập.
Phùng Siêu là người đứng gần cửa nhất. Nghe động tĩnh, anh lập tức bước nhanh ra, định đưa kẻ kia đi ngay trước khi hắn kịp gây ầm ĩ hơn. Ngày mai là hôn lễ của anh em chí cốt, anh tuyệt đối không muốn để xảy ra bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng.
Cửa vừa hé, một người đàn ông dáng vẻ hung hăng lập tức lảo đảo xông tới.
“Anh là ai? Muốn tìm ai?” Phùng Siêu cau mày hỏi.
Người kia vừa nhìn đã biết uống không ít. Hơi rượu nồng nặc tỏa ra, đôi mắt đỏ ngầu đến mức gần như mở không nổi.
Toàn thân hắn ta đều khoác lên những món hàng hiệu, đặc biệt là chiếc logo to tướng trên n.g.ự.c như cố tình đập thẳng vào mắt người khác.
Thấy cửa mở, hắn không buồn lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt đầy khinh thường lướt từ trên xuống dưới, săm soi Phùng Siêu đến nửa phút.
Cuối cùng, khóe miệng nhếch lên, phát ra một tiếng khịt mũi khinh miệt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chỉ có mày thôi à? Nhìn chẳng khác nào một con gà con, lấy gì ra mà so với ông đây?”
Phùng Siêu: "..."
Con gà con?
Anh ta sao?
Có con gà con nào cao đến mét tám không?
Nhưng so với người trước mặt, gọi anh ta là gà con cũng chẳng sai. Tên kia cao gần bằng anh ta, thế mà thân hình vạm vỡ, cân nặng chắc phải gấp đôi.
Phùng Siêu còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã tiếp tục tuôn ra:
“Ông đây thật sự không hiểu mấy thằng mặt trắng như mày có gì hơn người. Muốn tiền chẳng có tiền, muốn thế lực chẳng có thế lực, ngoài cái bộ mặt miễn cưỡng coi được ra thì có gì đáng giá?
Cô ta muốn nhà, ông đây mua ngay căn duplex ở Park One. Cô ta muốn xe, ông đây sắm liền chiếc Benz. Bao nhiêu túi À-lù-vi với mấy thứ gì Chanel, ông đây đều vung tiền mua cho. Với cô ta, ông đây còn chưa từng tiếc cái gì! Ngay cả bà vợ chính thức ở nhà, ông đây cũng chưa từng chi nhiều như vậy!”
Đến đây, Phùng Siêu mới chợt hiểu: đối phương không phải say rượu nói nhảm, mà là đang nói về nhân tình. Có vợ ở nhà rồi mà còn bồ nhí bên ngoài. Xe, nhà, túi hiệu đều mua hết, cuối cùng bồ nhí lại tìm một thằng “mặt trắng” khác.
Thảo nào hắn ta tức đến vậy.
Chắc là vậy.
Nếu trong tình huống bình thường, Phùng Siêu có lẽ đã buông vài câu châm chọc để đối phó gã to con này. Nhưng lúc này anh đang bận giúp đỡ ở nhà anh em mình, việc ngổn ngang, chẳng còn tâm trí để đôi co.
“Được rồi anh bạn—”
Anh vừa định tiễn khách đi thì gã to con bất ngờ hất anh sang một bên, ưỡn bụng chen thẳng vào trong:
“Con đàn bà họ Khâu kia, Khâu Thu! Ông đây đối xử với mày tốt như thế, vậy mà mày dám mang cái thai của ông đây đi gả cho thằng mặt trắng đó à?”
Tiếng cười nói trong phòng đột ngột tắt lịm.
Cô dâu Khâu Thu vốn dĩ đang mang nụ cười hạnh phúc, gương mặt ửng hồng, trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Toàn thân cô khẽ run lên.
Những cô gái đang phụ giúp xung quanh thoáng nhìn nhau. Vừa rồi họ cũng nghe thấy ồn ào bên ngoài, nhưng do tiếng nói cười trong phòng át đi nên không phân biệt được. Mãi đến khi gã kia hét rõ tên Khâu Thu, bầu không khí mới dần chùng xuống, và khi nghe trọn câu nói thì cả phòng im phăng phắc.
Mấy cô gái ngơ ngác, trong lòng dấy lên sự bối rối. Họ đều là bạn học hoặc đồng nghiệp thân quen của Khâu Thu, thường ngày tình cảm không tệ, nay bỗng nghe tin tức kinh thiên động địa thế này, ai nấy đều khó xử.
Chỉ có cô em họ Khâu thoáng hiện một tia đắc ý trong mắt, nhưng rồi nhanh chóng che giấu, trở lại bình thản như thường.
Phùng Siêu vừa nghe xong đã biết chuyện này nghiêm trọng. Anh từng quen Khâu Thu, thừa hiểu cô không phải hạng người như thế. Mà cho dù sự thật thế nào, cũng không đến lượt người ngoài như gã kia phán xét — Lô Cảnh Xuân tự khắc sẽ có câu trả lời.
Là anh em, Phùng Siêu tuyệt đối không thể để gã phá rối, làm hỏng một đám cưới tốt đẹp.
Anh lập tức đẩy gã ta ra, nhíu mày quát lớn: “Im miệng! Đừng có gào loạn ở đây nữa!”
Tên to con gào ầm lên:
“Tao la hét lung tung? Mày biết cô ta là hạng người gì không mà dám bảo tao nói bậy? Ông đây đã ngủ với cô ta bao nhiêu lần, ngay cả trên m.ô.n.g có mấy cái nốt ruồi cũng thuộc làu làu! Mày, cái thằng oắt con, đừng có làm ra vẻ thanh cao trước mặt tao! Mày là cái thá gì mà dám quản chuyện của ông đây?”
Nói xong, hắn ta lập tức định chen qua Phùng Siêu, xông thẳng vào phòng tân hôn.
Phùng Siêu lập tức chặn lại, mạnh mẽ đẩy gã ra ngoài. Nhưng chưa kịp trấn an tình hình, gã say rượu kia bất ngờ rút ra một con d.a.o từ trong túi áo, khiến Phùng Siêu sững người, tim thót lại.
Dù đã ngà ngà say, động tác của hắn lại nhanh đến kinh ngạc — lưỡi d.a.o sáng loáng đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Phùng Siêu.