Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 66



Cô tiếp tục: “Hôm nay tôi đến xem nhà anh là có lý do. Anh đang học đại học, đúng không?”

Cảnh Dư Hạo không hiểu sao cô chuyển chủ đề nhanh vậy, ngơ ngác gật đầu: “Đúng thế.”

Anh ta nói tên trường, bảo bình thường ở ký túc xá, chỉ cuối tuần mới về nhà.

“Thảo nào.” Giang Hoài Tuyết nói: “Khí đen trên người anh không bị lây nhiễm nhiều.”

“Khí đen gì? Hình như vừa nãy cô cũng nhắc đến?”

Giang Hoài Tuyết trầm ngâm, nghĩ cách giải thích kiến thức huyền học phong thủy cho một thanh niên được giáo dục theo chủ nghĩa hiện đại.

Ánh mắt cô lướt qua lọ nước hoa trên kệ, chợt nảy ra ý: “Ví dụ nhé, bình thường anh hay dùng nước hoa mùi cỏ cây. Nhưng nếu có ai đó cố ý xịt nước hoa mùi hoa lên quần áo hay phòng anh, mùi hương trên người anh sẽ thay đổi. Thậm chí, vì mùi mới này, anh có thể thu hút muỗi.”

Cảnh Dư Hạo hiểu ra nhưng bắt được điểm mấu chốt: “Có người cố ý làm?”

“Đúng vậy.” Giang Hoài Tuyết nói: “Chuyện của bố mẹ anh có nhiều điểm bất thường.”

Cô giải thích: “Tối qua, vừa thấy anh thì tôi nhận ra Nhật Nguyệt Cung của anh sụp đổ. Nhưng anh lại mang bản mệnh cao, trán đầy đặn, ánh sáng không lệch lạc là dấu hiệu của bố mẹ khỏe mạnh và nhân duyên sâu sắc. Hai tướng mạo này mâu thuẫn, chứng tỏ có vấn đề.”

Ánh mắt cô dừng trên mặt Cảnh Dư Hạo. Anh ta cảm giác như bị máy quét soi chiếu, không giấu được gì, lông tơ dựng đứng.

Anh ta kinh ngạc: “Vấn đề? Vấn đề gì…”

“Thông thường, vấn đề xuất hiện hoặc trên người, trong nhà, hoặc ở tổ trạch,” Giang Hoài Tuyết chậm rãi phân tích: “Nếu chỉ ở bố mẹ anh thì anh không thể có khí đen. Nếu ở tổ trạch, thì bố mẹ anh gặp chuyện lớn vậy, còn anh lại không sao.”

“Khả năng lớn nhất là có một nơi mà bố mẹ anh thường ở, nhưng anh thì không. Vì thế, bố mẹ của anh bị ảnh hưởng lớn hơn, còn anh chỉ vô tình bị ảnh hưởng theo.”

Nơi mà bố mẹ anh ta thường ở mà anh ta ít đến…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh Dư Hạo cứng người. Ngồi trên sofa phòng khách, anh ta đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu thẳm.

Cảm giác như có một luồng khí lạnh lẽo bao trùm, Cảnh Dư Hạo thậm chí không dám ngoảnh đầu nhìn lại.

“Giang… Giang tiểu thư, ý cô là… căn nhà này có ma quỷ sao?”

Giang Hoài Tuyết ngạc nhiên: “Anh nghĩ gì vậy? Ma quỷ hiếm lắm, nếu nhà anh thực sự có, chắc nửa thiên sư đạo sĩ cả nước kéo đến vây xem rồi. Bắt quỷ cũng cần may mắn đấy.”

Cảnh Dư Hạo: “…”

Cảm tạ trời đất, may mà anh ta không có “may mắn” đó.

“Vậy… nhà tôi là sao?”

“Nhìn qua thì căn nhà này không có vấn đề gì.”

Ngay khi bước vào, Giang Hoài Tuyết đã cảm nhận được luồng khí trong nhà khá sạch sẽ. Sau khi đi một vòng, cô càng chắc chắn dù dòng khí có hơi hỗn loạn, nhưng không giống như bị ai đó đặt bùa hay vật gì bất thường.

Vậy vấn đề nằm ở đâu?

“Anh nói tối qua, ngoài bác sĩ và y tá ở bệnh viện ra thì anh còn gặp bạn của bố anh?”

Giang Hoài Tuyết nhớ lại cuộc trò chuyện lúc họ gặp nhau.

“Những người bạn nào? Anh có thể mô tả chi tiết diện mạo và hoàn cảnh gia đình của họ không?”

Bố mẹ Cảnh Dư Hạo gặp tai nạn giao thông tối qua. Trước khi anh ta gọi điện, cảnh sát đã liên lạc với những người trong danh bạ gần nhất của bố anh ta, nên hai người bạn thân của bố anh ta được báo tin.

Người đầu tiên là nhà họ Lưu, đây là bạn thế giao có quan hệ từ thời ông nội Cảnh Dư Hạo. Ông Lưu lớn lên cùng bố anh ta nên Cảnh Dư Hạo gọi là chú Lưu.