Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 67



Người thứ hai là bạn làm ăn, họ Mã, từng hợp tác mở công ty với bố anh ta. Vì mâu thuẫn, ông Mã rời khỏi ban quản lý, thậm chí từng cãi vã gay gắt với bố anh ta. Gần đây họ mới làm lành nên nhà họ Mã cũng thân quen với nhà họ Cảnh.

Cảnh Dư Hạo kể: “Chú Lưu trông nho nhã nhưng hồi nhỏ bị tai nạn nên chân có vết thương cũ, nếu nhìn kỹ thì đi đường hơi khập khiễng. Nhà ông ấy có một người con trai lớn hơn tôi một tuổi nhưng quan hệ bố con của họ không tốt, hay cãi nhau. Chú Lưu thường khen tôi nên con trai ông ấy trước đây thấy tôi là mặt mày khó chịu.”

Giang Hoài Tuyết hỏi: “Nhà ông ấy có làm ăn gì với nhà anh không?”

Cảnh Dư Hạo ngập ngừng: “Chuyện làm ăn thì tôi không rõ lắm, hình như không hợp tác trực tiếp. Nhưng bố tôi từng giới thiệu vài mối cho chú Lưu. Ông ấy hay mang quà đến nhà cảm ơn, bố mẹ tôi bảo ông ấy khách sáo quá.”

Giang Hoài Tuyết gật đầu: “Nghe giống người khéo léo, biết cách đối nhân xử thế.”

“Đúng vậy, chưa bao giờ đến tay không.”

“Còn chú Mã thì trung niên phát tướng, hơi béo, tính tình hòa nhã. Ông ấy và vợ hay tham gia mấy đoàn du lịch trung niên. Tôi hay thấy họ khoe trên mạng xã hội. Họ có một cô con gái du học nước ngoài, hình như học Triết học.”

Nghĩ một lúc, Cảnh Dư Hạo bổ sung: “Hồi trước tôi nghe chú Mã bàn với bố tôi về một dự án hợp tác nhưng tôi không biết cụ thể đã làm tới đâu.”

Giang Hoài Tuyết mân mê chai nước, trầm tư.

Một người là bạn thế giao, nhiều năm tình cảm tốt, còn có ơn giúp đỡ. Người kia là bạn làm ăn, từng có khúc mắc nhưng đã hòa giải, giờ lại có dự án mới. Nghe qua, chẳng ai giống như đang che giấu thù hận.

Cảnh Dư Hạo buồn bã: “Chú Lưu và chú Mã đều vội đến bệnh viện ngay khi biết tin, còn an ủi tôi đừng hoảng. Họ bảo cứ từ từ giải quyết. Tôi… tôi khó mà tin họ muốn hại nhà em.”

Giang Hoài Tuyết dịu giọng: “Cũng chưa chắc là hai người họ. Giờ chỉ là suy đoán. Nếu không phải, vậy là tốt nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô vặn nắp chai, nhấp một ngụm nước, nhưng sắc mặt đột nhiên khựng lại.

Vừa nãy, sau khi xem nhà, Cảnh Dư Hạo đưa cho Giang Hoài Tuyết một chai nước.

Với tình cảnh hiện tại của nhà họ Cảnh, anh ta không còn tâm trí pha trà hay làm gì chu đáo, chỉ lấy đại một chai nước uống hàng ngày từ bếp.

Giang Hoài Tuyết nhận ra nhãn hiệu chai nước này – một thương hiệu nước uống cao cấp, giá đắt đỏ so với các gia đình bình thường.

Cô từng uống loại này, nhưng tuyệt đối không phải mùi vị này.

Giang Hoài Tuyết chợt nhớ ra, hỏi: “Anh vừa nói ông Lưu hay mang quà đến nhà, không bao giờ đi tay không, đúng không?”

Cảnh Dư Hạo gật đầu: “Đúng thế. Có lúc là đồ đắt tiền như trang sức, đồ trang trí, có lúc là đồ bình dân như trái cây, đồ ăn vặt. Nhưng ông ấy luôn mang gì đó.”

Giang Hoài Tuyết giơ chai nước lên: “Chai nước này cũng là ông ta mang đến?”

Cảnh Dư Hạo ngơ ngác: “Cái này tôi không rõ. Nhưng sáng nay tôi uống rồi, thấy bình thường mà.”

Hóa ra không phải anh ta gặp ai mà là uống thứ nước này.

Giang Hoài Tuyết nói: “Bình thường? Bình thường mà khí đen trên người anh nặng thế này à?”

“Nhà anh có giúp việc nấu ăn thường xuyên không? Gọi hỏi thử xem.”

Thấy cô truy vấn, Cảnh Dư Hạo cũng nhận ra điều bất thường. Anh ta tìm số điện thoại cô giúp việc rồi gọi ngay.