Thấy anh ta tò mò như trẻ con, Giang Hoài Tuyết dừng bước chỉ vài cửa hàng: “Mấy tiệm này khá uy tín. Nếu muốn xem, anh cứ đi dạo. Tôi vào tiệm trong cùng mua giấy vàng, xong sẽ tới tìm anh.”
Cảnh Dư Hạo ngượng: “Không cần tôi đi cùng cô à?”
Giang Hoài Tuyết thẳng thắn: “Anh đi cũng không giúp được gì.”
Cảnh Dư Hạo: “… Thôi được.”
Thấy tâm trạng anh ta sa sút, Giang Hoài Tuyết nghĩ để anh ta đi dạo cho khuây khỏa. Ai ngờ, khi cô mua xong đồ tìm được Cảnh Dư Hạo, anh ta lại đang cãi nhau với người khác.
Cửa hàng tên Kỳ Lân Các, bài trí tinh tế, ngay lối vào đặt một cây phát tài.
Khi Giang Hoài Tuyết đẩy cửa bước vào, đúng lúc nghe một gã trẻ tuổi đối diện Cảnh Dư Hạo châm chọc: “Sinh viên thì lo học hành cho tốt, đừng ra đây làm trò cười. Anh biết gì mà phân biệt thật giả?”
Cảnh Dư Hạo tức đến đỏ mặt: “Tôi không hiểu thì không được hỏi à?”
Gã kia ôm một cô gái trong lòng, cười khẩy: “Hỏi thì hỏi, nhưng anh mua nổi không? Tiền tiêu vặt bố anh cho đủ chơi đồ cổ sao?”
Gã không biết bố Cảnh Dư Hạo vừa gặp tai nạn, đang nằm viện nên vô tình chọc đúng nỗi đau của anh ta.
Cảnh Dư Hạo giận dữ: “Dương Sóng, đừng khinh người quá đáng!”
Giang Hoài Tuyết nhướng mày. Nghe giọng điệu, hai người này chắc quen biết từ trước.
Dương Sóng liếc mắt, định châm chọc thêm thì nghe từ cửa vang lên giọng nữ trong trẻo: “Cãi nhau gì thế? Đồ gì mà mua không nổi?”
Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn qua.
Dương Sóng sáng mắt, theo bản năng đẩy cô gái trong lòng ra. Cô ta bĩu môi, lườm Giang Hoài Tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Dư Hạo thấy cô thì có hơi xấu hổ. Nói là đi dạo xem thôi, ai ngờ lại bị cô bắt gặp đang cãi nhau.
“Giang tiểu thư, xin lỗi, chúng ta đi thôi.”
“Khoan!” Dương Sóng không chịu. Anh ta chặn Cảnh Dư Hạo: “Không giới thiệu à? Đây là mỹ nữ nhà ai, sau này có thể rủ đi ăn cùng không.”
Dương Sóng nhìn Giang Hoài Tuyết với khí chất nổi bật, đoán cô hẳn là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý nào đó chưa từng gặp.
Cảnh Dư Hạo lườm anh ta: “Liên quan gì đến mày? Tránh ra!”
“Sao lại không liên quan?” Dương Sóng cà lơ phất phơ cầm một món đồ trên quầy thổi bụi: “Thế này đi, mày giới thiệu cô mỹ nữ này cho tao, tao sẽ cho mày xem kỹ bộ tiền Ngũ Đế này.”
Cảnh Dư Hạo lạnh lùng: “Tao không thèm!”
“Tiền Ngũ Đế?” Giang Hoài Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Ý anh là bộ tiền trong tay anh à?”
Dương Sóng: “Ồ, mỹ nữ cũng có hứng thú à? Tốt quá, bộ tiền Ngũ Đế này tôi đã đặt trước ở đây. Nó chính là…”
Giang Hoài Tuyết nhẹ nhàng ngắt lời: “Giả.”
Không khí trong Kỳ Lân Các như phim bị bấm nút tạm dừng, mọi người lặng thinh.
Cảnh Dư Hạo đang định mắng Dương Sóng thì “ực” một tiếng nuốt lời lại. Dương Sóng đang thao thao khoe khoang cũng im bặt. Ông chủ tiệm, vốn đứng sau quầy lau chùi đồ vật nghe vậy thì nhíu mày ngẩng lên nhìn Giang Hoài Tuyết.
Cô gái bên cạnh Dương Sóng cười hả hê: “Hiểu quy tắc không vậy? Trong tiệm đồ cổ, chưa nhìn kỹ đã nói giả, cô có Thiên Nhãn à, liếc mắt cái là biết thật giả?”
Dương Sóng cũng không vui vẻ gì, không ai vui khi món đồ mình vừa mua bị nói là giả. Nhưng vì Giang Hoài Tuyết xinh đẹp mà anh ta thường khoan dung với mỹ nữ, nên không chửi bới chỉ trầm mặt: “Cô gái, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa. Cô bảo nó giả, nói được lý do không?”
Giang Hoài Tuyết hỏi: “Anh trả tiền chưa?”