Hồi nhỏ, khi cãi nhau với người khác, nếu không đủ lời lẽ, anh ta hay gào lên “Phản đòn! Phản đòn!” Nhưng anh ta biết đó chỉ là cách nói để tự an ủi, không có tác dụng thật.
“Đương nhiên là có.”
Giang Hoài Tuyết nghe ra ý anh ta, sắc mặt không vui.
“Mấy người trẻ tuổi các anh lạ thật đấy. Tin vào duyên phận, tin cẩm nang may mắn sẽ đổi vận, tin dẫm phải nắp cống thì phải vỗ mình ba cái, vậy mà lại không tin phản đòn, phản phệ?”
Cảnh Dư Hạo, một thanh niên internet trúng cả ba điều trên, câm nín.
“Phật giáo nhấn mạnh nhân quả tuần hoàn, có câu ‘chư pháp nhân duyên sinh, duyên tạ pháp còn diệt’, ý là vạn vật trên đời không tồn tại độc lập mà liên kết và phụ thuộc lẫn nhau.”
“Đạo giáo thì chú trọng thừa phụ. Trong cuốn ‘Thái Thượng Cảm Ứng Thiên’, được xem là đệ nhất thiện thư, câu đầu đã nói: ‘Họa phúc không cửa, chỉ do người tự chiêu. Thiện ác chi báo, như bóng với hình.’ Nói đơn giản là gieo nhân nào, gặt quả ấy.”
“Nếu cả hai cách này anh đếu không hiểu thì tôi sẽ giải thích theo cách anh hiểu: lượng biến dẫn đến chất biến.”
Giang Hoài Tuyết chỉ vào chai nước trên bàn: “Như cách ông ta hại nhà anh, không phải một lần là xong mà là tích lũy qua thời gian, cuối cùng đạt được mục đích độc ác.”
“Lá bùa của tôi có tác dụng thông qua phản đòn và truy vết nhân quả, khiến điều ác ông ta làm nhanh chóng bị trả giá.”
Cảnh Dư Hạo đại khái hiểu ra: “Ý là những chuyện xấu ông ta làm sẽ quay lại chính ông ta?”
“Không nhất định là chuyện giống hệt nhưng sẽ dẫn đến kết quả tương tự.”
“Tuyệt quá!” Cảnh Dư Hạo mừng rỡ. “Vậy… giờ chúng ta chuẩn bị lá bùa thế nào?”
Giang Hoài Tuyết giơ một ngón tay: “Thứ nhất, anh đưa tôi đến phố đồ cổ ngay bây giờ. Tôi cần mua giấy vàng đặc chế, lá bùa này phải vẽ ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô giơ thêm ngón nữa: “Thứ hai, anh phải tìm cách khiến gã họ Lưu này ra tay lần nữa.”
Đầu óc đang sôi sục của Cảnh Dư Hạo chợt tỉnh táo.
Anh ta quên mất Giang Hoài Tuyết nói cách này cần may mắn, vì nó yêu cầu đối phương chủ động ra tay hại người.
Gã họ Lưu vừa mới thành công hại người, liệu trong thời gian ngắn có hành động thêm lần nữa không? Hơn nữa, Cảnh Dư Hạo không biết tại sao ông ta lại hại nhà mình, làm sao ép ông ta ra tay?
Anh ta lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.
“Làm sao đây? Làm sao để ông ta hại tôi? Tôi phải nghĩ cách gì để ông ta động thủ?”
Giang Hoài Tuyết bị anh ta xoay đến chóng mặt, xoa huyệt thái dương: “Dừng! Đừng đi vòng nữa, không thì chưa cần ông ta hại, anh đã bị tôi hại trước rồi.”
“Chúng ta đến phố đồ cổ trước, vừa đi vừa bàn, được không?”
Cảnh Dư Hạo kìm cảm xúc, nói: “Vậy tôi đi lấy xe.”
Giang Hoài Tuyết hay đến phố đồ cổ nhưng với Cảnh Dư Hạo là lần đầu. anh ta tưởng phố đồ cổ chắc chắn đầy những cửa hàng cổ kính, thần bí, với những ông lão khó lường và đồ cổ thật giả lẫn lộn.
Nhưng khi đến đầu phố, đậu xe xong, nhìn quanh, anh ta thấy như một phiên chợ trời. Hai bên đường, hàng quán vỉa hè bày la liệt đồ thủ công mỹ nghệ, các chủ quầy ngồi trên ghế gấp, cò kè với khách.
Cảnh Dư Hạo nghi hoặc mở bản đồ điện thoại kiểm tra: “Mình đến nhầm chỗ à? Không phải phố đồ cổ sao?”
Giang Hoài Tuyết bình thản bước tới: “Không nhầm, đúng chỗ này.”
Cảnh Dư Hạo đi theo, ngó nghiêng: “Thế này á? Cảm giác khác xa tưởng tượng.”