Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 107



----

 

 

Sau khi đám người đến khách sạn, anh cả Tô và dì Tô đang đứng ở cửa khách sạn chờ bọn họ, sau đó cùng nhau vào phòng riêng.

 

Trong bữa tiệc, cặp vợ chồng mới cưới Thẩm Uyển và Tô Yến Thành đương nhiên phải bị các vị trưởng bối ở trên bàn ăn trêu chọc.

 

Thấy mọi chuyện đã được xong, tâm trạng của dì Tô cũng thay đổi lại, bắt đầu hùa theo trêu chọc bọn họ.

 

Nhưng nhà họ Tô cũng hiểu chuyện, không hề bảo hai người bọn họ nhanh chóng kết hôn hay hỏi thăm ngày cưới, tóm lại, ngoại trừ Thẩm Uyển thỉnh thoảng phải giả vờ ngượng ngùng thì mọi thứ khác đều rất hòa thuận.

 

Tô Yến Thành đi tới đi lui rót trà mời một bàn trưởng bối, cuối cùng khi ngồi xuống ăn, anh vẫn có thể chú ý đến động tác của Thẩm Uyển ở đối diện, chiếc bàn xoay lớn ở giữa luôn đúng lúc đưa tất cả các món cô thích đến trước mặt cô.

 

Nhiều người chú ý thấy sự chu đáo này, Tô nãi nãi và dì Tô đều rất ngạc nhiên, không ngờ rằng con trai và chú nhỏ bình thường vốn ngoài lạnh lùng, ít nói lại có lúc quan tâm như vậy.

 

Khi Lý Lệ Hoa nhìn thấy, trong lòng bà càng hài lòng, con rể tương lai biết quan tâm con gái mình đương nhiên là chuyện hạnh phúc nhất của mẹ vợ.

 

Sau bữa cơm, Tô Yến Thành tiễn tất cả các vị trưởng bối ra về, cuối cùng anh mới rảnh rỗi ở riêng cùng với Thẩm Uyển.

 

“Em có muốn ra ngoài đi dạo không?”

 

Thấy Thẩm Uyển gật đầu, Tô Yến Thành khởi động xe đưa cô ra khỏi khu nhà.

 

Tô Yến Thành không hề hỏi cô muốn đi đâu, thật ra khi đi trên đường, ngay cả anh cũng không nghĩ đến việc muốn đưa cô đi đâu, lúc đầu anh hoàn toàn chỉ muốn ở riêng cùng với cô một lúc.

 

Cho dù hôm nay mối quan hệ giữa hai người đã được xác nhận chính thức, sau này khi ra ngoài có người hỏi, anh đã có thể giới thiệu trực tiếp Thẩm Uyển là hôn thê của mình với người khác.

 

Thẩm Uyển hơi nghiên đầu, nhìn sang bên ngoài cửa sổ, bầu không khí trong xe có hơi bối rỗi, nhất thời không ai nói gì cả.

 

Mãi đến khi Tô Yên Thành đè nén trái tim không bình tĩnh của mình, chọn một địa điểm đến, anh mới nói với Thẩm Uyển: 

 

“Lần trước luyện tập ở bên ngoài, đi ngang qua vùng ngoại ô, nhìn thấy một ao sen, để anh đưa em đi xem.”

 

Thẩm Uyển hơi nhếch môi nói: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được.”

 

Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, Tô Yến Thành cũng cười nhẹ, nói nhỏ: 

 

“Uyển Uyển, hôm nay anh thật sự rất vui.”

 

“Em cũng vậy.” 

 

Thẩm Uyển nhanh chóng trả lời anh.

 

Nghe cô nói, trong lòng Tô Yến Thành cũng hơi xao động, nếu không lái xe, anh rất muốn quay lại ôm lấy cô.

 

Cũng may, đoạn đường này không quá xa, chưa đến nửa giờ đồng hồ chiếc xe đã chạy đến nơi.

 

Nơi này gần như đã ra ngoại ô, gần đó cũng không có ngôi làng nào cả, chỉ có một hồ nước, đồng cỏ rộng lớn, bờ hồ phủ đầy lá sen xanh biếc ngút tầm mắt.

 

Tô Yến Thành tìm một chỗ đậu xe trống dưới tán cây ở ven đường, dẫn Thẩm Uyển đi dọc theo con đường băng qua bãi cỏ, từ từ đi về bờ hồ.

 

Bây giờ đã là đầu tháng chín, hoa sen bên hồ đã qua mùa hoa nở, thỉnh thoảng chỉ thấy lác đác vài bông sen màu hồng, nhiều hoa vẫn còn thắt nút, đầu cành sen uốn cong, và có người đang chèo thuyền tới đi giữa đám lá sen để hái đài sen.

 

Hai người đi chậm rãi dọc theo con đường ven hồ, Thẩm Uyển đi một đôi giày da nhỏ, gót thấp, giẫm lên cỏ mềm cũng không có cảm giác khó chịu.

 

Làn gió tươi mát thổi từ hồ mang theo hương thơm của lá sen, cùng khung cảnh bờ hồ xanh mướt, gồ ghế đá sáng lấp lánh khiến tâm trạng người ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái, thanh thản.

 

“Lúc anh dẫn đoàn đi ngang qua đây, anh cũng cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, anh muốn dẫn em đến xem, em có thích không?” 

 

Khóe miệng Tô Yến Thành vô thức nhếch lên, ánh mắt rất dịu dàng.

 

“Em thích, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp.” Thẩm Uyển cong mày nhìn anh.

 

Cỏ phía trước hơi sâu, Tô Yến Thành vươn tay về phía cô, tự nhiên ôm cô nói: “Cẩn thận dưới chân.”

 

Hai người đi vào một lúc, một lão nông dân hái sen vịn thuyền cập bờ, Tô Yến Thành hỏi cô có muốn ăn hạt sen tươi không, thấy cô gật đầu liền đi lập tức đi tới mua một ít về.

 

Cách đó không đến mười mét có một cây liễu cao, dưới gốc cây có tảng đá lớn, Tô Yên Thành bế cô ngồi xuống, bắt động chủ động ra tay bóc hạt sen.