Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 106



----

 

Đến nước này, cô ta vẫn chưa tỉnh ngộ, lòng Thẩm Tân không khỏi tự hỏi liệu sau này cô ta có thể thật sự thay đổi được không.

 

Nếu để Thẩm Uyển nghe được lời nói này của mình, có lẽ cô sẽ không nhịn được cười nói với anh ấy đầu óc không thể trưởng thành, hai đời của cô ta cũng không giúp cô ta tỉnh ngộ, lẽ nào còn mong đợi đầu óc phát triển sao?

 

......

 

Không khí ở bên ngoài phòng khách rất hòa thuận.

 

Hôm nay được đặc biệt mời đến làm bà mối, bà Lương nói chuyện rất êm tai, đầu tiên bà khen ngợi hai đứa trẻ, sau đó nói hai bọn họ trông rất xứng đôi.

 

Đúng lúc đó Thẩm Uyển cúi đầu ngại ngùng, ánh mắt Tô Uyển Thành cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

 

Bà Lương nhìn quanh, thấy những gì mình nói đều là sự thật quay đầu liếc nhìn bà Tô, mỉm cười nói: 

 

“Chúng ta đều là hàng xóm sống trong một khu nhà, mọi người đều đã biết rõ nhau.

 

Hôm nay đừng nói đến những chuyện vớ vẩn kia nữa, hai đứa nhỏ đều là những đứa trẻ ngoan, quyết định sớm thì lòng của những người làm trưởng bối như chúng ta cũng sẽ cảm thấy thoải mái.”

 

Hôm nay chỉ là đính hôn không phải cầu hôn, tạm thời không nhắc đến lễ hỏi, ngày cưới, chỉ cần hai nhà cùng thống nhất.

 

Trước đây hai nhà họ Tô và họ Thẩm đã có hôn ước bằng miệng, bây giờ hai đứa trẻ này cũng có tình cảm với nhau nên chuyện này đương nhiên sẽ hợp lý hơn.

 

Đây là lần đầu tiên bà Lương làm bà mai, đúng là cực kỳ nhẹ nhõm.

 

Không tốn nhiều công sức đã bàn bạc xong chuyện này, để thể hiện sự coi trọng của mình, nhà họ Tô đã đặc biệt đặt một bàn tiệc trong khách sạn lớn vào buổi trưa, bọn họ không mời người khác, ngoại trừ mời bà Lương ăn cùng thì chỉ có người nhà họ Tô và người nhà họ Thẩm.

 

Hôn ước lần này giữa hai nhà đã xác nhận xong, cuối cùng bà nội Thẩm cũng có thể trút bỏ được hòn đá trong lòng.

 

Tuy hạnh phúc nhưng nghĩ đến cháu gái ruột Thẩm Tình, bà không khỏi thở dài.

 

Ông nội Thẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, an ủi bạn già nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Con cháu đều sẽ có phúc riêng của tụi nói, bà đừng suy nghĩ nhiều quá.”

 

Bên kia, Lý Lệ Hoa tươi cười nói chuyện với Thẩm Uyển, đúng như câu tục ngữ nói mẹ vợ càng nhìn càng hài lòng với con rể, bà cũng không ngoại lệ.

 

Nhà họ Tô rời đi trước để đến sắp xếp khách sạn, nhà họ Thẩm ở lại thu dọn một lát rồi qua tụ họp sau.

 

Lúc này Thẩm Tân mới đưa Thẩm Tình ra khỏi phòng.

 

Sắc mặt Thẩm Tình rất trắng bệch, giống như vừa bị đả kích lớn, bà nội Thẩm kéo cô ta sang một bên cảm thấy vừa đau lòng vừa lo lắng.

 

Thẩm Tân cầm một cái hộp đi tới trước mặt Thẩm Uyển, nặn cười nói: 

 

“Anh còn chưa chúc mừng em gái, chúc em hôn nhân hạnh phúc.”

 

Vừa nói, anh ấy lại đưa chiếc hộp qua:

 

“Đây là một phần tâm ý của anh và Tình Tình đã chuẩn bị cho em, chúng tôi định chiều nay sẽ rời khỏi Bắc Thành, có lẽ sau này bọn anh sẽ không kịp trở về để tham gia buổi kết hôn của em, cho nên anh muốn tặng quà cho em trước.”

 

Cuối cùng, anh ta còn áy náy nói: “Trước đây Tình Tình đã làm rất nhiều chuyện sai trái, anh lại không kịp ngăn cản em ấy. Với tư cách là người anh trai, anh cũng có trách nhiệm, anh thay mặt con bé xin lỗi em một lần nữa.”

 

Thẩm Uyển lập tức nhận ra sự phân biệt giữa người thân, nhưng cô không quan tâm, cô nhận quà, mỉm cười với anh ấy, nhưng cô vẫn không nói liên quan đến tha thứ hay không, sau đó nói: “Cảm ơn anh cả.”

 

Sao Thẩm Tân không hiểu ý của cô, anh ấy cũng không gượng ép mà mỉm cười, nói buổi trưa bọn họ sẽ không đi ăn mà ở lại sắp xếp đồ đạc vì sợ không bắt kịp chuyến tàu buổi chiều.

 

Không lâu sau, Tô Yên Thành rời đi rồi quay lại, vừa bước vào cửa đã kêu lớn:

 

“Chú, thím, ông, bà, mẹ cháu nhờ cháu đến đón mọi người đến nhà hàng ăn cơm.”

 

Lý Lệ Hoa nhìn thấy anh lại bật cười, vội vàng đáp lại: 

 

“Được rồi, chúng ta đi đây.”