Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 123



----

 

Uyển Uyển, không phải là mẹ nói tốt cho nó đâu, nếu sau này thân thiết hơn con sẽ biết thôi."

 

Nói rồi bà Tô lại nhớ tới điều gì đó, đột nhiên đi vào phòng, lấy một album ảnh cho Thẩm Uyển xem.

 

Bìa album có màu nâu đen, có thể thấy đã rất cũ rồi, nhưng lại chủ nhân vô cùng trân trọng, da cũng được đ.á.n.h bóng rất kỹ càng.

 

"Có vài tấm ảnh của Tô Yến Thành khi còn nhỏ, mẹ sẽ lấy cho con xem." 

 

bà Tô cực kỳ thích thú bắt đầu lật xem album ảnh.

 

Khi bà lật ra phía trước, thỉnh thoảng có một vài bức ảnh của anh và cô khi còn nhỏ, Thẩm Uyển đã hỏi bà, bà đều nói nó được chụp khi nào và ở đâu với cô.

 

Bà Tô tên thật là Phùng Tú Hà, ba bà là học giả, bà xuất thân từ gia đình tri thức.

 

Nhưng đất nước lâm vào cảnh chiến tranh, cho dù gia đình có tốt đến đâu cũng rất khó để bà tự bảo vệ mình khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài.

 

Khi còn nhỏ, bà Tô mặc một chiếc sườn xám in hoa văn lá tre, bà cũng là một mỹ nhân, cho tới bây giờ vẫn có thể tìm thấy một chút bóng dáng của quá khứ ở trên người bà.

 

Trong album không có nhiều ảnh, lật sang trang thứ ba, bà Tô chỉ vào một cậu bé hai, ba tuổi rồi nói với Thẩm Uyển:

 

"Nhìn kìa, đây là ảnh chụp Yến Thành khi mới hai tuổi rưỡi."

 

Thẩm Uyển nghiêng người nhìn kỹ hơn, nhưng cô thật sự không tìm được điểm gì giống với Tô Yến Thành của bây giờ.

 

Nhưng cậu bé trong ảnh cũng rất ưa nhìn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào máy ảnh, lông mày nhỏ vẫn nhăn lại, vô cùng dễ thương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đừng nhìn nó bây giờ bình tĩnh như vậy, khi nó còn nhỏ, đặc biệt là trước ba đến tám tuổi, nó rất nghịch ngợm, con nhìn cái này đi, lúc đó nó còn chưa đến năm tuổi, mỗi ngày đều lấy cây gậy gỗ nhỏ của mình chạy loạn xung quanh nói rằng nó muốn bắt kẻ xấu, nó còn dám lén lúc lấy cây gậy của ba mình mà chơi."

 

Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nhưng giữa hai hàng lông mày đã có thể nhìn thấy một số bóng dáng của hiện tại, cậu bé năm tuổi Tô Yến Thành cười toe toét, cầm gậy gỗ nhỏ của mình, mỉm cười hạnh phúc trước ống kính.

 

Hoàn toàn khác với khuôn mặt nghiêm nghị hiện tại.

 

Nhìn về phía xa hơn, Thẩm Uyển cũng nhìn thấy một bức ảnh Tô Yến Thành bốn, năm tuổi đang vui vẻ cưỡi trên cổ của ba mình, ông Tô.

 

bà Tô sờ sờ bức ảnh này, trên mặt nở nụ cười:

 

"Tô Yến Thành từ nhỏ đã hoạt bát, tính tình của ba nó có thể khiến bất cứ đứa trẻ nào nhìn thấy cũng sợ hãi, nhưng nó lại không sợ hãi tí nào, khi còn nhỏ vui biết bao, nhưng bây giờ khi lớn lên, nó càng ngày càng giống ba nó, cả ngày chỉ biết giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cũng rất ít khi cười."

 

Thẩm Uyển nghĩ đến bức ảnh đó, bất giác cười theo, sau đó nhìn lại, ánh mắt của cô đập vào một bức ảnh của anh khi anh còn là một thiếu niên.

 

Trong bức ảnh, Tô Yến Thành khoảng mười bốn tuổi, mặc một chiếc áo khoác bông quân đội vô cùng to dài đến mắt cá chân, trên đầu còn đội một chiếc mũ quân đội dày cộm, anh đang đứng chụp ảnh trong tuyết.

 

Lúc này, trông anh rất giống bây giờ, nhưng các đường nét trên khuôn mặt lại có phần trẻ trung và thanh tú hơn, hàng lông mày sắc sảo cùng đôi mắt kiếm tạo nên một phong thái trẻ trung độc đáo.

 

Không có nhiều ảnh chụp của anh, hầu như không có ảnh nào từ mười đến mười lăm tuổi, Thẩm Uyển tính toán thời gian một chút, có lẽ đó là những năm mà ông Tô vừa qua đời.

 

bà Tô lấy tấm ảnh trong tuyết ra đưa cho Thẩm Uyển xem, hơi nheo mắt, nhớ lại:

 

"Đây là do chị gái nó chụp cho, thằng nhóc thối này không thích chụp ảnh, lúc đó chị gái nó vẫn là phóng viên ở tòa soạn, mượn máy ảnh của đơn vị về nên kéo nó đi chụp ảnh."

 

Thẩm Uyển nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của chàng trai trẻ đẹp trai trong bức ảnh, nghĩ rằng chẳng có gì lạ khi anh trông có vẻ miễn cưỡng như vậy.

 

Chỉ là người trong bức ảnh này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, lần trước Tô Kiến Thành kể cho cô nghe hai người đã gặp nhau khi còn nhỏ, cô chỉ mơ hồ nhớ lại trải nghiệm đó, nhưng lần này khi nhìn thấy bức ảnh, khuôn mặt của thiếu niên trong trí nhớ đột nhiên trở nên rõ ràng.