----
Cô không khỏi khẽ mỉm cười, không biết bản thân lấy dũng khí đâu ra mà dám kéo thiếu niên mặt lạnh này đi xin cái này cái kia, còn bảo anh làm người tuyết cho cô, đi mua kẹo đường cùng với cô, mặc dù từ chối nhưng anh thật sự đã làm theo.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh, bà Tô mỉm cười nói:
"Người ta già rồi, lúc về già thì rất thích nhớ về quá khứ, Uyển Uyển ở đây lại phải nghe bà già này luyên thuyên nói chuyện lâu như vậy chắc là rất khó chịu đúng không."
Thẩm Uyển đỏ mặt, bình tĩnh nói:
"Không có đâu ạ, cháu nghĩ những chuyện này rất thú vị, không ngờ khi còn nhỏ anh Yến Thành lại là một người như vậy, bây giờ anh ấy hoàn toàn khác với anh ấy của trước đây, nếu mẹ không nói cho con biết, con thật sự không thể tin được.
Có nói con nghe thêm nhiều chuyện nữa không, con thích nghe lắm."
Đương nhiên bà Tô lập tức vui vẻ đồng ý:
"Được rồi, nếu con không ngại dong dài, buổi trưa cứ ở lại ăn cơm, mẹ sẽ nói thêm chuyện về thằng nhóc."
Hôm nay dì Tô không có ở nhà, Tô Lục Hoài đã trở về đơn vị sau kỳ nghỉ trước khi Thẩm Uyển và Tô Yến Thành đính hôn.
. . .
Buổi trưa chỉ có hai người ăn, bà Tô vẫn luôn tiết kiệm, nhưng để chiêu đãi Thẩm Uyển bà kêu bảo mẫu làm ba món, khẩu phần không nhiều, hai người bọn họ cộng với bảo mẫu cũng không lãng phí cái gì.
Sau khi ăn xong, Thẩm Uyển ngồi với bà Tô một lúc, cho đến khi bà chuẩn bị nghỉ trưa thì Thẩm Uyển xin phép ra về, bà Tô mới nói để bà nghỉ ngơi một lúc rồi hẳn rời đi.
Thẩm Uyển không thể từ chối vì vậy cô phải ở lại thêm một lát.
Bà Tô cũng trực tiếp sắp xếp cô đến phòng Tô Yến Thành ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đẩy cửa vào Thẩm Uyển vẫn còn hơi tò mò, phòng của Tô Yến Thành lớn hơn phòng cô ở nhà rất nhiều, nhưng căn phòng lại rất trống trải, ngoại trừ giường, tủ quần áo, bàn làm việc và tủ sách, hầu như không còn đồ đạc nào khác.
Nhà cửa thường được dọn dẹp, khi bà sắp xếp cho cô nghỉ trưa trong căn phòng này, bảo mẫu lấy ra một bộ chăn ga gối đệm mới giặt và đã được phơi nắng từ tủ quần áo.
Tuy nhiên, Thẩm Uyển không có thói quen ngủ trưa, sau khi đứng trong phòng nhìn xung quanh, cô đi đến bàn làm việc ngồi xuống.
Vừa nãy, bà Tô nói với cô rằng trong nhà không có gì quan trọng, vì vậy nói cô cứ tự nhiên.
Thẩm Uyển duỗi tay ra cầm quyển sách đặt ở góc bàn lên, trên bìa là một quyển sách về lý thuyết quân sự cơ bản.
Lúc mở ra, còn có thể nhìn thấy từng con chữ mà Tô Yến Thành viết.
Sắt rút móc bạc, chữ viết phong nhã, lời nói cũng sắc bén như con người của anh.
Cô lật qua vài trang rồi không có hứng thú đặt nó trở lại, đứng dậy và chuẩn bị tìm bất kỳ cuốn sách nào trên kệ để cô có thể g.i.ế.c thời gian.
Khi cô cầm cuốn sách lên, nghiêng cuốn sách một chút, nên khi cô đặt nó lại, cổ tay vừa buông ra, đột nhiên có thứ gì đó giống một tờ giấy mỏng rơi ra khỏi cuốn sách nằm trên mặt đất.
Thẩm Uyển cúi xuống nhặt lên mới phát hiện đó là một bức ảnh, khi cô lật lên đồng t.ử đột nhiên co lại.
Bức ảnh này rất giống với bức ảnh áo khoác quân đội trong tuyết mà cô nhìn thấy ở chỗ bà Tô vừa rồi, ngoại trừ người chụp bức ảnh này đứng cách xa người được chụp ảnh một chút, bầu trời vẫn phủ đầy tuyết, bức ảnh đen trắng bị tuyết làm cho có hơi mờ, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của một số thiếu niên mặc áo khoác quân đội.
Nhưng cô nhìn kỹ một lần nữa và thấy chàng trai trẻ đang mặc một chiếc áo khoác quân đội rộng rãi có phần n.g.ự.c hơi phình ra, hai tay anh cũng quấn lại, như thể anh đang ôm một thứ gì đó trong tay.
Thẩm Uyển nhìn một lúc lâu mới phát hiện thanh niên đang ôm một cô bé trên tay, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối không thể thấy, cô gái nhỏ hoàn toàn bị anh quấn trong áo khoác quân đội, chỉ có sau gáy và nửa mặt bên hông lộ ra ngoài.
Nếu không phải vì những gì ra được gì đó, cô thực sự sẽ không thể nhìn thấy nó.