Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 127



----

 

Cô giáo Lý nhảy co lại lo lắng cùng cô Lưu vội vàng kéo Chu Lệ Lệ ra, khi nhìn thấy Thẩm Uyển không sao mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nghiêm túc hỏi:

 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

 

"Tại sao tôi vừa đi một lúc đã có chuyện rồi?"

 

Thẩm Uyển còn chưa kịp nói gì thì người của đội một đã thuật lại những gì vừa xảy ra.

 

Dù sao bọn họ cũng tin chắc rằng Chu Lệ Lệ của đội hai cố ý khiến Thẩm Uyển vấp ngã nhưng không may cũng bị ngã theo.

 

Sau khi nghe xong, sắc mặt cô Lưu phụ trách đội hai tối sầm lại, nhưng bà vẫn bảo vệ học sinh của mình, yên lặng một lúc rồi hỏi Chu Lệ Lệ:

 

"Tại sao em lại ngã? Em hãy nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì?"

 

Chu Lệ Lệ lặp lại những gì cô ta vừa nói, cô giáo nghe vậy lập tức cau mày, trong lòng thầm mắng cô ta ngu ngốc, nhưng lại quay đầu nhìn về phía cô giáo Lý nói:

 

"Những gì Chu Lệ Lệ nói cũng không phải không có khả năng, cô Lý, hãy để cho học sinh Thẩm Uyển của cô nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra lúc đó đi?"

 

Khi cô giáo Lý nghe thấy lời này lập tức không vui nói:

 

"Cô Lưu, cô nói vậy là có ý gì, học trò của tôi tôi tự biết, em ấy có thể tự vấp vào chân của mình hay sao?

 

Hơn nữa có rất nhiều người ở đây, học sinh Chu Lệ Lệ của cô cũng nói những lời thể hiện mình cố ý làm ra chuyện này. "

 

Cô Lưu nghẹn lại không nói gì, trừng mắt nhìn Chu Lệ Lệ, người đã gây rắc rối cho bà.

 

Lúc này Chu Lệ Lệ lại khập khiễng đứng lên nói:

 

"Cô ta cố ý giẫm lên chân tôi! Còn ngã vào người tôi, rõ ràng là muốn hãm hại tôi!"

 

Thẩm Uyển để lộ vùng da đỏ bừng do vừa va đập trên cánh tay, làn da trắng sáng lúc này bị đỏ lên vô cùng nổi bật.

 

"Chu Lệ Lệ, tôi không có thù oán với cô, tại sao tôi phải tự làm tổn thương mình để hãm hại cô, cô vừa nói tôi đẩy cô vậy cho tôi hỏi, chúng ta đều là đồng đội trong một trung đoàn, tại sao cô lại muốn hãm hại tôi như vậy?"

 

Có người không chịu được đứng dậy nói:

 

"Giáo viên, mấy ngày qua Chu Lệ Lệ khó chịu với Thẩm Uyển chúng em đều nhìn thấy, nếu muốn nói là có thù, Chu Lệ Lệ thật sự rất có thành kiến với Thẩm Uyển, rõ ràng là cô ta đang cố ý trả đũa Thẩm Uyển."

 

Đây là sự thật mà mọi người đều có thể nhìn thấy, Chu Lệ Lệ không thể phản bác, thậm chí biểu hiện của cô ta còn trở thành bằng chứng cho thấy cô ta cố tình khiến Thẩm Uyển ngã.

 

Cô giáo Lý nhìn cô Lưu rồi nói với Thẩm Uyển:

 

"Nói lại lần nữa đi, tình hình lúc đó là như thế nào?"

 

Thẩm Uyển hít sâu một hơi, tiếp tục nói với đôi mắt đỏ hoe:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Em đang luyện tập động tác như thường lệ, đến lúc phối hợp với Chu Lệ Lệ thì đột nhiên vấp phải chân cô ta nên mới theo quán tính mà ngã nhào tới."

 

"Cô nói dối!"

 

Ngay khi Chu Lệ Lệ nghe xong lập tức phản bác, cho tới bây giờ chân bị giẫm của cô ta vẫn chưa hết đau.

 

Sắc mặt cô Lưu trở nên khó coi, bà lạnh lùng mắng:

 

"Đủ rồi! Chu Lệ Lệ, cô đi với tôi!"

 

Lúc này gần như đã biết trước kết quả, trên mặt Chu Lệ Lệ tràn đầy oán hận, lúc rời đi cô ta còn nhìn chằm chằm Thẩm Uyển như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

 

Thẩm Uyển được mọi người vây quanh hỏi han xem chân có vấn đề gì không, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Lệ Lệ liền nhếch miệng, đồng t.ử Chu Lệ Lệ co lại, đột nhiên thở gấp.

 

Thẩm Uyển quay đầu bất đắc dĩ mỉm cười với mọi người nói:

 

"Không sao, không có vấn đề gì cả."

 

Cô giáo Lý cau mày nói:

 

"Đừng ỷ y, nhớ chú ý đến chân em đó, tôi sẽ cho em nghỉ nửa ngày, em có thể đến bệnh xá xem thử, chiều nay không cần luyện tập."

 

Thẩm Uyển ngây thơ chớp chớp mắt nói:

 

"Vâng ạ, cảm ơn cô."

 

"Ừ, đừng lo lắng chuyện này, tôi sẽ cho em một lời giải thích."

 

Cô giáo Lý vỗ vỗ vai Thẩm Uyển, sắp xếp người đưa cô về ký túc xá rồi tiếp tục giám sát những người khác tiếp tục tập luyện.

 

Chỗ va đập khi Thẩm Uyển bị ngã trông đỏ lắm nhưng trên thực tế lại không đau nhiều, đoán chừng trong một thời gian ngắn sẽ hồi phục, trở về ký túc xá nghỉ ngơi cũng không sao, tránh lộ ra ngoài.

 

Hiếm khi có cơ hội nhàn nhã nằm trong ký túc xá nghỉ ngơi, trong lòng Thẩm Uyển rất biết ơn Chu Lệ Lệ.

 

Gần đến bữa trưa, Thẩm Uyển đứng dậy cầm lấy hộp cơm, đang chuẩn bị đi đến nhà ăn thì đột nhiên nghe thấy bộ đàm gọi cô đến phòng truyền tin, nói là có điện thoại.

 

Thẩm Uyển không chút do dự đổi hướng, chuẩn bị đến phòng liên lạc trả lời điện thoại trước.

 

Lúc này có người gọi, ban đầu Thẩm Uyển còn tưởng rằng Tô Yến Thành đã trở về sau nhiệm vụ.

 

Sau khi đến phòng truyền tin cô mới biết người gọi chính là Lý Lệ Hoa.

 

Bình thường ở nhà không có việc gì, mẹ cô sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho cô, Thẩm Uyển cau mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó mà mím môi gọi lại.