----
Tim Chu Lệ Lệ đập mạnh dữ dội, Chu Lệ Lệ không muốn vươn tay đỡ Thẩm Uyển nhưng lúc này Thẩm Uyển lại giẫm lên người cô ta, mắt cá chân đau nhói, cô ta đứng không vững, hai chân mềm nhũn ngã xuống sàn.
Tiếng "Ầm" vang lên trong phòng luyện tập, tất cả mọi người đều dừng lại.
Khi Tưởng Linh Linh quay đầu liền cô nhìn thấy Thẩm Uyển và Chu Lệ Lệ cùng ngã xuống, Chu Lệ Lệ nằm ở dưới, Thẩm Uyển đang đè lên người cô ta.
"Có chuyện gì vậy? Vừa xảy ra chuyện gì thế?"
"Tại sao hai người lại ngã thế kia?"
"Uyển Uyển, cô không sao chứ?"
"Chu Lệ Lệ, cô có ổn không?"
"..."
Mọi người vây quanh, đỡ hai người họ dậy và ngồi sang một bên, mỗi người vây quanh một người thân với mình hơn.
Mắt cá chân của Chu Lệ Lệ đau muốn c.h.ế.t, khi cô ta ngã xuống cánh tay và eo vừa đập mạnh xuống sàn, Thẩm Uyển lại đè lên người cô ta, có thể nói là nhận gấp đôi công kích.
Lúc này cô ta đau đớn, sắc mặt trắng bệch, thậm chí không thể nói gì.
Bên kia, sắc mặt Thẩm Uyển cũng tái nhợt, dường như đã bị dọa sợ tới mức chưa hoàn hồn.
Nghe mọi người lo lắng hỏi han, Thẩm Uyển ngẩn người đứng dậy nhìn chằm chằm Chu Lệ Lệ, oán trách:
"Chu Lệ Lệ, sao cô lại cản chân tôi?"
"Cái gì?"
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Chu Lệ Lệ, thấy cô ta vẫn đang ôm chân than đau, trong phút chốc mọi người đều không biết có phải cô ta đang giả vờ đau đớn hay không.
Chu Lệ Lệ nghe thấy lời này của Thẩm Uyển, vừa tức giận vừa đau, mất bình tĩnh:
"Cô . . . Thẩm Uyển, cô . . ."
"Tôi làm sao vậy?
Cho dù cô vẫn còn hận tôi, cũng không thể lấy chuyện tập luyện để kiếm chuyện, mấy ngày nay cô nhìn tôi rất chướng mắt, muốn khiến cho tôi xấu hổ, tôi không quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cô nên biết chân vũ công quan trọng thế nào, cô cố ý làm tôi vấp ngã lại còn giả vờ như thế này, cảm thấy hay lắm sao?
Hơn nữa chuyện trước đây là hiểu lầm, tôi cũng không đắc tội gì với cô cả."
Thẩm Uyển được dìu đứng dậy, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nói:
"Đừng giả vờ nữa, tôi sẽ tìm giáo viên báo cáo cô, cô không thể cứ bắt nạt người khác như thế này!"
"Chính xác! Chu Lệ Lệ cô thật quá đáng, từ nãy đến giờ cô tập luyện không tốt, trì hoãn nhiều thời gian của mọi người như vậy, Thẩm Uyển không nói gì tiếp tục phối hợp với cô, vậy mà cô còn ác ý làm hại người ta, thật là quá đáng! "
Những người trong đội một đều đang chiến đấu vì Thẩm Uyển, tất cả họ đều ủng hộ cô tìm lại công lý cho chính mình.
Người của đội thứ hai muốn phản bác, nhưng nghĩ tới cách hành xử thường ngày của Chu Lệ Lệ lại không thể nói gì thêm, chỉ có thể để người ta buộc tội Chu Lệ Lệ.
Trong nháy mắt, cái mũ cố ý hại người này đã được đội lên đầu Chu Lệ Lệ.
"Tôi không có, cô ta cố ý té ngã, mấy người không thấy cô ta đè lên người tôi sao!"
Chu Lệ Lệ hét toáng lên nhưng không một ai tin cô ta.
Đang yên đang lành cô ta không cản chân thì làm sao người ta vấp ngã, xứng đáng bị đè lên.
Chu Lệ Lệ không thể nói rõ ràng, lồng n.g.ự.c phập phồng, cô ta đành phải vội vàng chạy tới trước mặt Thẩm Uyển, mặc kệ cả cái chân đau nhức mắng chửi:
"Cô cố ý làm như vậy!"
"Cô thấy mình sắp ngã nên mới cố ý ngã về phía tôi, cô còn cố ý giẫm lên chân tôi! "
Thẩm Uyển tức giận rơi nước mắt:
"Vậy là cô đã thừa nhận là cô làm tôi vấp ngã nên mới để ý rõ!
Hơn nữa tôi hoàn toàn không nhìn thấy chân cô, nếu tôi nhìn thấy làm sao tôi có thể ngã được, Chu Lệ Lệ, đừng cãi nữa, cô đã khiến tôi vấp ngã!"
"Cô!"
Chu Lệ Lệ chột dạ toát mồ hôi, cô lập tức phản bác:
"Tôi không có! Chính cô là người cố tình ngã và giẫm lên chân tôi khiến tôi ngã theo!"
Trong phòng tập quá náo nhiệt nên hai giáo viên nhanh chóng nghe thấy và quay trở lại, khi họ tách đám đông ra thì thấy Chu Lệ Lệ đang tức giận chỉ tay về phía Thẩm Uyển, móng tay của cô ta gần như muốn cào vào mặt Thẩm Uyển.