----
"Con. . . Uyển Uyển, đừng khách sáo với chúng ta.
Sau này nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm chị và anh cả, không cần phải thấy ngại."
Dì Tô nói nhanh, suýt nữa nói "Con à", bàv ội vàng sửa lại lời nói.
Hai người trò chuyện một lúc, sau khi bà Tô ngủ trưa dậy, Thẩm Uyển nói chuyện với bà một lúc, sau đó mới nói phải quay lại quân đội.
Trước khi đi, bà Tô nhờ bảo mẫu mang cho cô một ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.
Bà nói cô ngày nào cũng phải luyện tập chắc rất mệt, nên tẩm bổ nhiều, dì Tô không những không hài lòng mà còn giúp bà thuyết phục cô.
Thân phận của hai người đột nhiên bị đảo ngược, Thẩm Uyển bất đắc dĩ mỉm cười, không thể từ chối sự quan tâm của người lớn tuổi nên cô mang theo.
Sau khi trở lại đoàn nghệ thuật, mọi chuyện dường như đã trở lại bình thường.
Thẩm Uyển vẫn được đoàn coi trọng, mỗi khi có chương trình nào quan trọng, cô Lý vẫn là người đầu tiên đẩy cô lên sân khấu.
Thời gian dần trôi đến tháng mười một, trong khoảng thời gian này, Thẩm Uyển và những người trong đoàn đến đại đội cấp dưới biểu diễn hai lần. Bọn họ không đi xa, chỉ ở một số đơn vị trực thuộc quân khu Bắc Thành.
Đơn xin thuyên chuyển ra ngoài của ba Thẩm đã được quyết định và lệnh thuyên chuyển đã được ban hành. Tuy nhiên, ông phải đợi cho đến khi có người đảm nhận vị trí của mình mới có thể rời đi, tức là sớm nhất cũng là đến tháng một năm sau.
Tháng mười một ở Bắc Thành lạnh khô, vừa ra khỏi cửa, gió thổi vào mặt như muốn nứt ra.
Thẩm Uyển có tiền trợ cấp, tiêu xài không phải suy nghĩ. Cô mua hai hộp kem dưỡng da, không chỉ bôi lên mặt mà còn bôi được lên tay, nên tay giữ được sự trắng trẻo và mềm mại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Anh học cô cũng dùng nó, nhưng cô ấy hay quên. Cô ấy rất thích chạm vào tay Thẩm Uyển, so với bàn tay khô khốc như vỏ cây cổ thụ của mình, cô ấy xấu hổ đến mức không dám so sánh.
Hôm nay luyện tập xong, Thẩm Uyển đến phòng liên lạc chờ điện thoại.
Cô và Tô Yến Thành đã thỏa thuận, khi anh không đi làm nhiệm vụ, anh sẽ gọi điện hai lần một tuần, những lúc khác hai người chỉ có thể viết thư liên lạc.
Sau khi Thẩm Uyển gửi bức thư đầu tiên, trong vòng chưa đầy hai tháng, cô lại gửi cho anh hai bức thư nữa. Tính thời gian, bức thư thứ ba có lẽ sắp được gửi đến anh.
Tô Yến Thành rất bận, nhưng khi có thời gian anh sẽ viết thư cho cô, từ khi anh đi Thẩm Uyển đã nhận được hai bức thư.
Lần cuối cùng hai người nói chuyện là hai tuần trước, sau đó Tô Yến Thành đi làm nhiệm vụ, mãi đến hôm nay vẫn chưa liên lạc lại. Hôm nay Thẩm Uyển tới đây chỉ để thử vận may, thật ra cô không biết anh có gọi hay không?
Hôm nay cô đến đây vì có tin vui muốn báo cho anh, cô tin là Tô Yến Thành sẽ rất vui khi nghe được.
Chờ nửa tiếng, Thẩm Uyển đứng đến mức chân hơi tê nên đi xung quanh phòng liên lạc, khi vào lại hỏi nhân viên nhưng vẫn không thấy ai gọi mình.
Xem ra anh đi làm nhiệm vụ chưa trở về, Thẩm Uyển chỉ có thể tiếc nuối quay về.
Nhưng trước khi rời đi, Thẩm Uyển đã nhờ cậu lính trẻ trong phòng liên lạc gửi cho cô một bức điện báo, nói với Tô Yến Thành rằng gần đây cô sẽ ra ngoài biểu diễn với đoàn, khi trở về cô sẽ liên lạc lại.
Tất nhiên, điện báo phải mất tiền, Thẩm Uyển trả tiền, nhìn cậu lính trẻ gửi điện tín. Đột nhiên cô cảm thấy tạo cho anh một bất ngờ cũng khá hay, bây giờ cô rất mong chờ cảnh tượng anh ngạc nhiên khi thấy cô.
Đúng vậy, cô định nói với Tô Yến Thành là cô đã đăng ký nhiệm vụ hỗ trợ biểu diễn thăm hỏi của đoàn, đặc biệt chọn đơn vị của anh, nhưng không ngờ lại không nói được.
Những năm trước nhiệm vụ thăm hỏi của đoàn không liên quan đến Thẩm Uyển, cô là trụ cột của đoàn.
Cho dù có bị cử đi ra ngoài, chủ yếu cô sẽ tham gia các cuộc thi để giành vinh dự cho đoàn, cử cô đến các đại đội dưới thì quá lãng phí.