----
Ngày hôm sau khi cô thức dậy, cô thấy Lý Lệ Hoa và ba Thẩm đã làm hòa, hai người vừa ăn sáng vừa nói chuyện trên bàn ăn, lại là một đôi vợ chồng tình cảm.
Thẩm Uyển cười đi tới chào hai người.
Hiếm khi hôm nay cô không có việc gì làm, Lý Lệ Hoa dẫn cô và Thẩm Gia đi mua sắm, tiện thể mua bộ quần áo mùa thu mà cô định mua lần trước.
Sắp đến tháng mười, trời càng ngày càng lạnh.
Thẩm Uyển quanh năm đều ở quân khu, hầu như chỉ mặc quân phục và quần áo biểu diễn. Hôm nay chủ yếu là Lý Lệ Hoa đi xem, nhân tiện cắt mấy mảnh vải may một bộ quần áo mới cho Thẩm Gia.
Tuy nhiên, sau khi vào trung tâm bách hóa, Lý Lệ Hoa quên mất mục đích hôm nay đến đây, đi xem rất lâu mới tìm được quần áo cho Thẩm Uyển thử.
"Mẹ, con không cần mua thêm quần áo nữa." Thẩm Uyển cười nói, thúc giục mẹ xem có bộ nào bà thích không.
Con gái bà vừa xinh đẹp lại có dáng người chuẩn, Lý Lệ Hoa nhìn thấy quần áo đẹp chỉ muốn mua cho con, hơn nữa nhân viên bán hàng lại rất khéo mồm, nói cái nào bà chọn cũng hợp và đẹp.
Cuối cùng, bà chưa kịp xem quần áo cho mình, đã mua cho Thẩm Uyển một cái áo khoác, một cái áo len và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi rất đẹp.
Lúc này Thẩm Uyển cũng hiểu cảm giác ba Thẩm dở khóc dở cười tối hôm qua, dù có muốn từ chối nhưng không được, cô chỉ có thể nhanh chóng kéo bà ra khỏi cửa hàng.
Trong khi hai mẹ con đi mua sắm, Lý Lệ Hoa đã kể cho cô nghe kết quả cuộc thảo luận với ba Thẩm tối qua.
"Mẹ thấy ba con bị chuyện này kích thích rồi.
Thực ra khi chúng ta mới cưới nhau, ông ấy muốn xin chuyển ra ngoài, nhưng ba mẹ ông ấy đã ngăn cản.
Lần này, ông ấy muốn chuyển thì chuyển đi, dù sao mẹ cũng không ngăn cản."
Thẩm Uyển nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Gia đang nhìn xung quanh, quay người kéo tay bà hỏi:
"Mẹ, mẹ có muốn rời Bắc Thành với ba không?"
"Mẹ không biết, chuyện này hơi đột ngột, bây giờ hỏi mẹ thì mẹ cũng không biết được?"
Nói đến đây, Lý Lệ Hoa vẫn tức giận:
"Dù sao mặc kệ thế nào, khi ba con chắc chắn, ông ấy ở đâu mẹ nhất định sẽ đi cùng ông ấy đi đến đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, Lý Lệ Hoa thở dài nói với cô:
"Vợ chồng phải hiểu và ủng hộ nhau cả đời, nếu xa cách lâu ngày thì còn tình cảm gì nữa?"
Thẩm Uyển tỏ vẻ nghe hiểu.
Lý Lệ Hoa quay đầu nhìn con gái, cười nói: "Con sẽ hiểu những đạo lý này sau khi kết hôn."
Thẩm Uyển đỏ mặt, không biết vì sao lại chuyển đến mình.
Trong trung tâm bách hóa bán đầy đủ các mặt hàng, Lý Lệ Hoa mua vải xong, bà đến tiệm may chỗ bà thường may quần áo để chọn kiểu dáng quần áo, sau khi trả tiền đặt cọc thì thỏa thuận thời gian đến lấy.
Sau bữa trưa, Thẩm Uyển lại đến đại viện.
Như thường lệ cô đến nhà họ Thẩm ngồi một lúc, sau đó đến nhà họ Tô.
Lần này dì Tô đúng lúc ở nhà, bà Tô ăn cơm xong vẫn đang ngủ trưa nên bà dẫn Thẩm Uyển đến đình ở sân sau nói chuyện.
Sau mùa thu, hoa cỏ trong sân bắt đầu héo, nhưng các loại hoa cúc được bà nội Tô cẩn thận trồng lại nở rộ.
Bây giờ dì Tô không còn ác cảm với Thẩm Uyển, vẫn thân thiết với cô như trước, nhưng thân phận của họ đã thay đổi.
"Hôm kia chị nghe lão Tô nói về việc của em, do chúng ta không để ý kịp để em bị oan.
Nhưng đứa nhỏ này bị oan ức cũng không biết quay về đây nói."
Dì Tô kéo tay cô, tức giận nói.
Trước đây Thẩm Uyển biết tính cách của bà, hiện tại vẫn biết cách ở chung với bà, cô hơi xấu hổ nói:
"Trước đó em không nghĩ nhiều như vậy, lúc đầu em thực sự tưởng là do mình không có năng lực.
Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh cả và chị dâu. Nếu không có hai người giúp đỡ thì chuyện của ba em đã không được giải quyết nhanh như vậy."
Dì Tô cười nói:
"Sau này chúng ta là người một nhà, không cần phải cảm ơn. Trước khi Yến Thành đi, cậu ấy đã nhờ chúng ta chăm sóc em, em không trách chị sơ suất là tốt rồi."
"Sao có thể? Chị và anh cả đều bận, còn phải để ý những việc này hộ em, chỉ có em là gây phiền phức cho hai người thôi."