Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 138



----

Thẩm Uyển thừa nhận, ngoài việc muốn tìm Tô Yến Thành, cô còn muốn báo thù.

 

Trước đây cô ở trong đoàn tích cực luyện tập, tham gia các cuộc thi và đạt được thứ hạng, lãnh đạo đoàn đều rất quý mến cô.

 

Mặc dù cô đồng ý tham gia thi đấu nhưng phần lớn lý do là vì bản thân cô, cuối cùng cô đã mang về rất nhiều vinh dự cho đoàn, nhưng khi có chuyện xảy ra thì lại không có ai đứng ra bảo vệ cô.

 

Lần này khi cô đăng ký biểu diễn thăm hỏi, chủ yếu cô muốn gặp Tô Yến Thành, đồng thời để thư giãn bản thân, khiến những lãnh đạo trong đoàn phải đau đầu.

 

Sau khi danh sách được công bố, Thẩm Uyển tranh thủ cuối tuần về nhà, nói với Lý Lệ Hoa và ba Thẩm rằng cô sẽ rời quân khu Bắc Thành để biểu diễn.

 

Lý Lệ Hoa không nói gì khi biết đơn vị cô sắp biểu diễn chính là đại đội của Tô Yến Thành, bà tranh thủ thời gian trước khi cô đi đã đưa cô đi mua rất nhiều đồ hữu ích.

 

Thẩm Uyển cũng tranh thủ thời gian đi đến đại viện báo tin này cho bà nội Tô, nhưng cô không đến đây để khoe thành tích mà chỉ muốn hỏi xem bọn họ có muốn mang gì cho Tô Yến Thành hay không.

 

Bà nội Tô rất vui khi biết cô sẽ biểu diễn ở đơn vị của Tô Yến Thành, nhưng bà sợ trên đường đi sẽ mệt nên chỉ nói không phải mang gì, cuối cùng bà chỉ đưa cho Thẩm Uyển một chai rượu mình tự ngâm để cô mang đi.

 

Sau khi trở lại đoàn, lãnh đạo đã triệu tập tất cả các chiến sĩ nghệ thuật sắp đi biểu diễn thăm hỏi để tổ chức một cuộc họp nhỏ.

 

Cuộc họp không nói gì đặc biệt cả, tất cả đều là những nguyên tắc chung, tóm lại là khi đi ra ngoài phải luôn nhớ kỹ kỷ luật, tuân thủ tổ chức quản lý và mang đến những màn biểu diễn thăm hỏi tốt nhất cho các chiến sĩ,...

 

Sáng sớm hôm sau, đoàn chở họ ra ga bằng xe tải quân sự, vé tàu đã được đoàn mua.

 

Ở ghế sau, Thẩm Uyển ngồi chung với Triệu Tú Tú, người cùng tiểu đội với cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài một vài vũ công mà cô có thể kể tên ra, những người khác cô chỉ thấy trông quen quen.

 

Bọn họ đều xuất thân từ cùng một đoàn nghệ thuật, dù không luyện tập cùng nhau nhưng đều biết mặt nhau, bọn họ nhanh chóng nói tên và trở nên quen thuộc.

 

Buổi biểu diễn thăm hỏi này có tất cả mười lăm người bao gồm cả giáo viên dẫn đội. Trong đó có năm người của đội múa, ba nữ hai nam, có ba người trong đội kịch, một nữ hai nam, đội hát có hai người, đội nhạc cụ có ba nam một nữ, giáo viên dẫn đội Ngô Hiểu Mẫn là giáo viên của đội kịch.

 

Thẩm Uyển biết năm thành viên của đội múa, Triệu Tú Tú là người cùng tiểu đội với cô, cũng là người trẻ nhất trong đội và có thời gian vào đoàn ngắn nhất. Cô ấy mới được tuyển vào ba tháng trước, tính cách hơi nhút nhát và hướng nội.

 

Vì không quen ai nên Triệu Tú Tú luôn đi bên cạnh Thẩm Uyển, nhưng cô ấy biết cách cư xử, không hề khiến người khác khó chịu.

 

Ba người còn lại đến từ tiểu đội múa số hai, cô gái tên là Trương Lệ Na, còn hai chàng trai tên là Ngô Dũng Quân và Tiền Vinh Xương.

 

Ngoài những người cùng đội, mọi người đều không quen biết ai khác nên mọi người trong tiểu đội sẽ ngồi cạnh nhau.

 

Tuy nhiên, một số người trong xe hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Uyển, họ thực sự không ngờ cô lại xuất hiện ở đây.

 

Tuy rằng mọi người không quen biết cô, nhưng toàn bộ đoàn nghệ thuật Bắc Thành đều biết cô, đặc biệt là các nam quân nhân, không ai nhìn cô mà không đỏ mặt.

 

Lúc này mọi người ở trên xe đều mặc quân phục mùa đông, cả người phồng lên không nhìn rõ dáng người.

 

Nhưng trong nhóm nữ quân nhân, cô nhìn sáng nhất, làn da trắng nõn, đường nét khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

 

Các nam quân nhân muốn duy trì hình tượng nhưng không thể kiềm chế được mà lén nhìn cô. Đến ga tàu, có vài người muốn đỡ cô và giúp xách hành lý.

 

Lý Mạn của đội kịch là người lớn tuổi nhất trong sáu nữ quân nhân, năm nay hai mươi lăm tuổi, cô ấy đã được thăng chức, hơn nữa giáo viên dẫn đội là người cô ấy quen nên nói chuyện cũng thoải mái hơn.