Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 139



----

Nhìn thấy bọn họ tranh nhau giúp Thẩm Uyển, cô ấy cười to, đi đến đẩy những người khác ra, đồng thời đưa tay đỡ Thẩm Uyển đi xuống.

 

"Đi đi đi, tránh xa ra. Nếu vẫn còn sức thì hãy đến giúp các nữ quân nhân khác xách hành lý đi, đồng chí Thẩm Uyển không cần các cậu xum xoe ở đây."

 

Lý Mạn khá cao, phải hơn 1m7, tóc ngắn, bảnh bao và đẹp trai chẳng kém gì các nam quân nhân.

 

Thẩm Uyển nắm tay cô ấy xuống xe, mỉm cười nói cảm ơn cô ấy.

 

Cô ấy không khách sáo, sau đó tiếp tục giúp những nữ quân nhân khác không thể xuống xe.

 

Giáo viên Ngô dẫn đội rõ ràng quen cô ấy, trong khi nói chuyện với sĩ quan đưa bọn họ đến ga tàu, bà đã nhờ Lý Mạn tập trung đội.

 

Cô Ngô cầm vé tàu tới, sau đó đưa họ kiểm tra vé và lên tàu.

 

Thẩm Uyển không mang nhiều hành lý, chỉ có một chiếc túi quân sự và một túi đeo chéo đựng thức ăn và một chai nước, cô từ chối lòng tốt của các nam quân nhân đi cùng, tự mình cầm mọi thứ.

 

Đoàn mua vé cho họ là vé ngồi cạnh nhau trong một toa tàu, trong khi xếp chỗ, Triệu Tú Tú ngồi xuống cạnh Thẩm Uyển.

 

Một hàng ghế cứng trên tàu có thể ngồi ba người, một đồng chí nữ của đội hát ngồi cạnh cô, hàng của họ đã kín chỗ.

 

Ngồi đối diện từ ngoài vào trong là cô Ngô, Lý Mạn và Trương Lệ Na.

 

Vé tàu của bọn họ khởi hàng lúc 7 giờ sáng và đến nơi vào khoảng 9 giờ sáng ngày mốt, mất khoảng hai ngày hai đêm.

 

Ga Bắc Thành là ga xuất phát của chuyến tàu này, ban đầu toa tàu chỉ ngồi một nửa, ngoài mười mấy người bọn họ còn có mấy chục nam nữ thanh niên trông giống như những thanh niên trí thức đi về nông thôn.

 

Cả toa hầu hết đều là người trẻ tuổi, dám nhìn nhóm người mặc quân phục bọn họ, vẻ mặt đứng đắn. Có người mang theo nhạc cụ, có người đến nói chuyện với họ, hỏi họ có phải là quân nhân trong quân đội không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau cuộc trò chuyện, mọi người mới biết họ đúng là những thanh niên trí thức đi về nông thôn chi viện cho Tây Bắc, độ tuổi trung bình không quá hai mươi.

 

Cô Ngô nhìn họ với ánh mắt rất dịu dàng nên khi có người trong đội nhạc cụ đến xin bà cho đệm nhạc để hát những bài quân ca, bà đã gật đầu đồng ý.

 

Khi những thanh niên trí thức này biết bọn họ là đoàn văn nghệ của quân đội đều rất phấn khích. Sau khi trò chuyện vui vẻ, mọi người hát theo nhạc, bầu không khí trong toa rất vui vẻ, ngay cả hành khách từ các toa khác cũng kéo đến xem.

 

Hai đồng chí trong đội hát bị dụ dỗ biểu diễn, thậm chí có ba đồng chí trong đội kịch cũng được sắp xếp biểu diễn vài tiểu phẩm đối thoại, chỉ có Thẩm Uyển và những người khác trong đội múa trốn được vì không gian chật hẹp.

 

Những thanh niên trí thức vẫn còn trẻ, họ hơi hoảng sợ khi đột nhiên phải rời nhà đi đến một nơi xa, họ ngơ ngác trước môi trường xa lạ. Cho đến khi gặp bọn họ, mọi người nói chuyện và cười đùa với nhau, điều đó đã xóa tan nỗi sợ hãi.

 

Ghế cứng được sơn màu xanh lá cây của đoàn tàu ngồi lâu rất khó chịu, trong nửa sau của hành trình, cô Ngô tìm nhân viên đổi thành hai giường ngủ để mọi người thay phiên nhau nằm xuống, lúc này mọi người mới thấy thoải mái hơn,

 

Tàu càng đi về phía bắc, trời càng lạnh, khung cảnh ngoài cửa sổ càng hoang vu.

 

Nhóm Thẩm Uyển nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, Trương Lệ Na thở dài nói với bọn họ:

 

"Tôi nghe nói Tây Bắc rất thiếu nước, uống nước hàng ngày khá khó chứ đừng nói là tắm, không biết chúng ta có được ưu tiên gì không?"

 

Lý Mạn an ủi cô ấy nói: “Chúng ta là quân nhân, cho dù đãi ngộ có kém thì nước uống chắc chắn vẫn có."

 

Nghĩ nhiều cũng vô ích, lúc này muốn chạy thì đã muộn.

 



 

Cùng lúc đó, trong quân đoàn 8664 đóng quân ở Tây Bắc.

 

Sau khi Tô Yên Thành hoàn thành nhiệm vụ trở về quân đội, đầu tiên anh đến trung tâm y tế băng bó vết thương trên cánh tay, sau đó vội vàng đến gặp lãnh đạo nơi đóng quân để báo cáo nhiệm vụ.

 

Sau khi ra khỏi phòng lãnh đạo, anh không về nghỉ ngơi mà đi đến phòng làm việc của mình.