Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 140



----

Lính cần vụ nhìn thấy anh, vội vàng đi theo báo cáo:

 

"Báo cáo trung đoàn trưởng Tô, trong lúc anh đi vắng, trong phòng liên lạc có một lá thư và điện báo của anh, tôi đã mang về và để trên bàn cho anh."

 

Tô Yên Thành vừa đi vừa "ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó mở cửa văn phòng đi vào.

 

Anh nhanh chóng đi đến bàn làm việc, cầm bức thư trên bàn lên, mở bức điện báo ra trước, trên tờ giấy chỉ có hai dòng.

 

Đọc xong, anh ngồi xuống chậm rãi xem lá thư, chữ ký người gửi là Thẩm Uyển, người mà anh luôn nhớ đến.

 

Ánh mắt Tô Yến Thành nhìn hai chữ này, trong lòng mềm nhũn ra, sau đó mới bức thư ra đọc kỹ.

 

Đây là lá thư thứ ba anh nhận được từ Uyển Uyển. Sau khi đọc xong hai lá thư trước, anh cẩn thận cất đi, anh đọc kỹ bức thư này hai lần, mới không đành lòng bỏ xuống.

 

Đọc xong thư, anh lập tức lấy giấy viết thư trong ngăn kéo ra chuẩn bị viết thư trả lời cô.

 

"Cốc cốc."

 

Đầu bút vừa chạm vào tờ giấy viết thư thì có tiếng gõ cửa phòng làm việc của anh.

 

Người tới rất quen anh, anh chưa kịp nói vào đi, đã quen thuộc mở cửa bước vào.

 

"Yến Thành, cậu vừa trở về từ kỳ nghỉ đã liên tiếp đi làm nhiệm vụ, người sắt cũng không chịu nổi, lần này về cậu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt vài ngày."

 

Lục Minh tự tin đi đến chỗ anh, ngồi xuống bàn làm việc của anh, nói tiếp:

 

“Nghe nói cậu bị thương trong nhiệm vụ lần này?

 

Cậu không muốn sống nữa à? Tôi chưa bao giờ thấy cậu làm việc liều mạng như vậy, rốt cuộc điều gì đã kích thích cậu khi đi nghỉ lần này?"

 

Lục Minh nói, ánh mắt nhìn xuống dưới, liếc nhìn lá thư anh vừa viết, tò mò hỏi:

 

"Ai viết thư cho cậu vậy? Vừa về đã không chờ nổi, để tôi đoán xem, có phải người cậu mới đính hôn phải không?"

 

Nói đến đây, anh ấy lại cảm thấy buồn rầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh ấy và Tô Yên Thành có xuất thân giống nhau, hai người quen nhau khi bắt đầu nhập ngũ, sau đó được điều động đến đóng quân ở cùng một quân khu, mối quan hệ của họ dần trở nên thân thuộc.

 

Vốn dĩ trong quân khu của bọn họ không có nhiều quân nhân chưa kết hôn, anh và Tô Yên Thành đều lớn tuổi và chưa lập gia đình, có nhiều lãnh đạo và vợ của lãnh đạo muốn làm mai cho họ.

 

Ba lần thì sẽ có một hai lần anh ấy từ chối không đi, còn Tô Yến Thành không muốn đi một lần nào, so với anh ấy, Tô Yến Thành mới là tâm điểm chú ý của lãnh đạo.

 

Cuối cùng, người đàn ông này về nhà nghỉ phép đã tìm được cho mình một vợ sắp cưới, không biết ai là người chua chát ở đây.

 

Tóm lại, khi Tô Yến Thành thoát khỏi danh hiệu người đàn ông lớn tuổi còn sót lại, áp lực của anh ấy đột nhiên tăng lên rất nhiều.

 

Tô Yến Thành che thư lại, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi:

 

"Cậu tìm tôi có việc gì?"

 

Ý là nếu không có việc gì thì hãy rời đi nhanh lên và đừng ở đây cản trở.

 

Lục Minh chán ghét đứng dậy nói:

 

"Này, cậu thật vô tâm. Khi cần thì gọi Lục Minh tôi, bây giờ lại thấy tôi chướng mắt, nói mình có chuyện phải làm."

 

Tô Yến Thành cau mày nhìn anh ấy, chán ghét nhìn sang chỗ khác: "Ra ngoài đóng cửa lại."

 

Lục Minh: "..."

 

"Được rồi, tôi sẽ nhường chỗ cho cậu, không quấy rầy cậu viết thư cho vợ sắp cưới."

 



 

Sáng ngày thứ ba trên tàu, Thẩm Uyển tỉnh dậy đi rửa mặt với mấy nữ quân nhân, khi cô quay lại, cô Ngô đã dẫn theo hai nam quân nhân đi mua bữa sáng.

 

Chuyến đi của bọn họ là một nhiệm vụ, đãi ngộ trên đường đi rất tốt, tuy đồ ăn trên tàu đắt đỏ nhưng bọn họ không cần lo lắng về tiền bạc, cô Ngô sẽ cẩn thận giúp bọn họ sắp xếp.

 

Bữa sáng hôm nay là cháo trắng và bánh rán, mỗi người có thêm một quả trứng luộc, những người khác trong toa sẽ ăn đồ ăn do họ mang theo, đãi ngộ của bọn họ khá tốt.

 

Ăn sáng xong, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, cô Ngô dặn mọi người kiểm tra cẩn thận, chờ tàu dừng hẳn ở ga rồi mọi người mới xuống tàu.