----
Nếu sau này có thắc mắc gì, bạn có thể đến hỏi tôi."
Sau đó, ông dẫn nhóm người đến một phòng tập, vừa đi vừa nói:
"Đội tuyên truyền của chúng tôi không lớn, thậm chí không chính thức, trong đội chỉ có ba mươi lăm thành viên, ai cũng chưa có kinh nghiệm.
Đúng lúc lần này các bạn đến đây nên chúng tôi phải mặt dày học hỏi thêm từ các bạn, hy vọng tất cả các đồng chí trẻ có thể chỉ dạy họ nhiều hơn."
Cô Ngô đi đến bên cạnh ông nói:
"Huấn luyện viên Vệ, thầy nói gì vậy? Chúng ta đã đến đây, tất nhiên là để giao lưu và học hỏi. Nếu có thắc mắc hay nhu cầu thì cứ hỏi, nhưng không thể nói là dạy, chúng ta cùng nhau học hỏi, cùng nhau tiến bộ."
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau học hỏi, cùng nhau tiến bộ." Huấn luyện viên Vê mỉm cười đáp lại, sau đó mở cửa.
Khí hậu ở đây rất lạnh, nhiệt độ ban ngày chỉ khoảng mười độ, trong phòng không khá hơn là bao. Nhưng các thành viên của đội tuyên truyền đang luyện tập bên trong đều toát mồ hôi, trông bọn họ rất nỗ lực.
Sau khi huấn luyện viên Vệ bước vào, ông vỗ tay cho dừng buổi tập và yêu cầu mọi người đến làm quen trước.
Ông gọi một cô gái trẻ mặc áo len đen và quần ống rộng màu đen đến, ông chỉ vào cô ấy và giới thiệu:
"Đây là Vệ Hồng Xảo, cô ấy là vũ công và là tiểu đội trưởng đội tuyên truyền."
Vệ Hồng Xảo có khuôn mặt tròn, đường nét thanh tú, làn da trắng, có vài vết tàn nhang ở hai bên mũi, dáng người cao gầy, bờ vai rắn chắc, nhìn chung cô ta là một mỹ nhân.
Cô Ngô nghe vậy, đẩy Thẩm Uyển ra, cười nói:
"Đây là thành viên giỏi nhất của đội múa chúng tôi, tên là Thẩm Uyển. Những người này đều là thành viên của đội múa, các em có thể làm quen nhau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường nét khuôn mặt của Thẩm Uyển nổi bật đến mức cô đi đến đâu cũng là tâm điểm của đám đông, khi đón vào buổi sáng huấn luyện viên Vệ đã chú ý đến điều này.
Bộ quân phục dày không thể che được dáng người thon thả của cô, là hạt giống tốt để múa.
Huấn luyện viên Vệ nhìn đến đỏ mắt, nghĩ không hổ là thành viên của đoàn nghệ thuật Bắc Thành. Khi hai người đứng cạnh nhau, Vệ Hồng Xảo thua xa đồng chí Thẩm Uyển về ngoại hình và khí chất.
Ngoại hình của Vệ Hồng Xảo chỉ có thể coi là trung bình trong đoàn nghệ thuật Bắc Thành, đặc biệt là trong đoàn múa có nhiều mỹ nhân, ngay cả Trương Lệ Na và Triệu Tú Tú cũng hơn cô ta.
Điều này quá rõ ràng, thật ra ý định ban đầu của huấn luyện viên Vệ là để Vệ Hồng Xảo tận dụng cơ hội này để học hỏi thêm từ những chiến sĩ nghệ thuật đến từ đoàn nghệ thuật chính quy.
Vệ Hồng Xảo là cháu gái của ông nên ông đẩy cô ta ra đầu tiên là vì lợi ích của cô ta.
Nhưng đáng tiếc ông lại làm chuyện tốt thành chuyện xấu.
Các cô gái, đặc biệt là các cô gái trẻ đều rất sĩ diện, hơn nữa bọn họ đều là chiến sĩ nghệ thuật, lại còn ở trong đội múa, Vệ Hồng Xảo vừa lên đã bị đ.á.n.h xuống bùn, làm sao cô ta có ý định học tập gì nữa, cô ta xấu hổ gần c.h.ế.t.
Trên mặt cô ta vốn hiện rõ hai vệt đỏ, việc xấu hổ này càng khiến hai bên má cô ta đỏ hơn, môi cô ta run rẩy mấy lần mới nói được:
"Xin chào, hoan nghênh mọi người đến đây."
Thẩm Uyển nhận ra sự không thoải mái của cô ta, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Xin chào, đồng chí Vệ Hồng Xảo."
Làn da trắng nõn như mây trên trời, Vệ Hồng Xảo hơi ghen tị, tuy thái độ tốt nhưng lại không hề có ấn tượng tốt đẹp nào với cô, đồng thời hơi khó chịu vì sao chú lại gọi cô ta ra đây.
Cũng hơi khó hiểu là Vệ Hồng Xảo còn có một người chị tên Vệ Hồng Mai, cả hai đều là con gái của tư lệnh quân khu.
Mấy năm trước, Vệ Hồng Mai thích Tô Yến Thành, một trong những phó trung đoàn trưởng của ba cô. Anh rất có năng lực, chỉ trong hai năm sau khi được điều đến quân khu này đã lập được vô số thành tích, nhanh chóng thăng chức lên trung đoàn trưởng, nghe nói gia thế của người này khá tốt, tương lai tươi sáng.