----
Nếu tôi đi ra ngoài có thể gặp được đội ngũ tới tìm kiếm cứu nạn thì vừa hay có thể nhanh chóng mang bọn họ tới đây."
Đương nhiên tiền đề của tất cả những điều này là ông ta may mắn gặp được người một cách thuận lợi, nếu lạc đường, huấn luyện viên Vệ lắc đầu, rũ bỏ ý nghĩ ảnh hưởng đến ý chí của mình.
Cô giáo Ngô nhìn ông ta muốn nói lại thôi, trong lòng cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng bà không muốn nói ra những lời chán nản như vậy.
Hai người ở bên này bàn bạc xong xuôi, huấn luyện viên Vệ cùng hai nam quân nhân đang chuẩn bị lên đường.
Đột nhiên ở nơi xa có hai ngọn đèn sáng lên, lần lượt nhấp nháy, từ từ tiến lại gần.
Hai mắt huấn luyện viên Vệ sáng lên, đột nhiên vui mừng nói:
"Thật tốt quá! Có người tìm tới rồi!"
Không chỉ ông ta nhìn thấy mà tất cả những người đang giữ ấm ở đây cũng trông thấy và reo hò.
Thấy vậy, huấn luyện viên Vệ không hề do dự quay người đi đón bọn họ.
Thẩm Uyển và những người khác vốn đang ngồi trên gò cát quay lưng về phía xe, bây giờ cũng đều đứng dậy theo.
Một lúc sau, một chiếc xe jeep quân sự chạy tới, ánh đèn ô tô chói lóa chiếu vào khiến Thẩm Uyển phải nghiêng đầu tránh.
Xe còn chưa dừng lại, cửa xe vị trí ghế phụ đã nhanh chóng được mở ra.
Thẩm Uyển nheo mắt để thích ứng với đèn xe, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mơ hồ đang nhanh chóng tiến lại gần cô, cho đến khi anh đứng trước mặt cô với bờ vai rộng, chặn ánh sáng chiếu thẳng tới đây cho cô.
Thẩm Uyển cuối cùng cũng nhìn rõ người tới tìm bọn họ là ai, trong lòng thậm chí còn cảm thấy kích động vì điều mình mong chờ trở thành sự thực.
Mãi cho đến khi Tô Yến Thành nhìn thấy cô đứng yên lành ở đây thì sự căng thẳng trong đầu anh mới hoàn toàn thả lỏng.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn nên anh nắm chặt tay, nén nỗi kích động muốn ôm cô vào lòng.
Anh nhanh chóng nhìn cô từ trên xuống dưới, trên môi mím chặt hiện lên nụ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không sao, anh đưa em về ngay."
Thẩm Uyển ấn cổ áo khoác quanh mặt xuống, mỉm cười với anh, khẽ gật đầu rồi nói “Vâng” một tiếng.
Lúc này Lục Minh cũng đã xuống xe.
Anh ta rất hiểu chuyện, không quấy rầy người khác ôn chuyện, ngược lại đi theo huấn luyện viên Vệ xem xem lốp xe bị lún đến mức nào.
Sau khi Tô Yến Thành xác nhận Thẩm Uyển an toàn thì cũng tới đây rồi bảo Lục Minh lên xe phát tín hiệu cho đội ngũ còn lại, đồng thời cho họ địa chỉ để cử người tới.
Họ cũng mang theo một số dụng cụ lên xe, vừa hay gió đã dần ngừng thổi, mọi người cùng hợp sức để đào chiếc lốp ra.
Lục Minh lấy ra một sợi dây thừng từ trong xe, buộc vào cản trước của xe tải quân sự rồi kéo. Anh ta ở phía trước kéo, người lính nhỏ đạp ga, những người khác thì ở phía sau ra sức đẩy mạnh, trong nháy mắt chiếc xe đã được kéo ra ngoài.
"Oa! Thật tốt quá! Oa!"
Mọi người cùng nhau vỗ tay reo hò, Lục Minh quay người đi tới, mặt mày tươi cười nói:
"Được rồi, mọi người mau lên xe, chúng ta nhanh chóng về quân đội."
Động tĩnh lớn như vậy, lỡ như thật sự dẫn bầy sói lại đây thì không xong rồi.
Tô Yến Thành dừng ở phía sau giữ chặt Thẩm Uyển, chờ mọi người leo lên xe quân sự, anh đi nói chuyện với giáo viên Ngô dẫn đội, muốn để Thẩm Uyển ngồi cùng anh.
Giáo viên Ngô nhìn Thẩm Uyển rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Lúc trở về, Lục Minh lái một chiếc xe jeep quân dụng dọn đường phía trước, xe chở đội biểu diễn ở giữa, theo sau là một chiếc xe tải quân sự, trong đó cũng có binh lính đến tìm bọn họ, bảo vệ họ đằng trước và đằng sau.
Thẩm Uyển ngồi ở ghế sau xe jeep cùng Tô Yến Thành.
Trong xe không bật đèn, Lục Minh hiếm khi biết quan tâm tới người khác làm người công cụ lái xe trong im lặng, nhường không gian giao lưu cho hai người ngồi ở ghế sau.
Nhưng bọn họ đều không nói gì, Tô Yến Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y cô qua lớp quần áo trong bóng tối.