Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 157



----

 

Sáng sớm nay Tô Yến Thành lại đi làm nhiệm vụ, mãi đến khi tia nắng chiều cuối cùng biến mất khỏi đường chân trời mới trở lại quân đội.

 

Vừa trở về liền nghe nói hôm nay đội đi biểu diễn vẫn chưa trở về, anh vốn đang chuẩn bị đi tìm Thẩm Uyển cho nên không nói một lời, lập tức tổ chức một đội ra ngoài tìm kiếm mọi người.

 

Đầu tiên họ tìm kiếm dọc theo con đường mà đội biểu diễn phải đi khi trở về.

 

Sau khi lái xe được nửa giờ, tiếng gió ở phía xa càng lúc càng lớn, đường đi cũng dần trở nên mờ mịt.

 

Hai tay Lục Minh cầm vô lăng, cẩn thận xác định phương hướng.

 

"Không được, ở đây đang có bão cát, bọn họ lạc đường à?"

 

Tô Yến Thành ngồi ở ghế phụ, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, trong lòng rất lo lắng cho Thẩm Uyển.

 

"Chúng ta mang theo người chia làm hai đội, từ phía trước ngã ba đường đi tìm kiếm.

 

Mang theo thiết bị thông tin để giữ liên lạc, chú ý tình trạng đường đi, cẩn thận kẻo rơi xuống hố cát."

 

Tô Yến Thành ra lệnh sau đó đưa chỉ về một phương hướng với Lục Minh và nói:

 

“Chúng ta đi bên phải đi.”

 

Lục Minh cũng biết tình thế cấp bách nên quay tay lái, lái xe tới mà không nói một lời.

 

Càng đi ra ngoài bão cát càng lớn, tầm nhìn càng ngày càng thấp.

 

Tô Yến Thành dùng khẩu trang che miệng và mũi, thò đầu ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhìn xung quanh.

 

Anh còn cầm hai chiếc đèn pin cường quang chiếu ra ngoài và lắc để làm đèn tín hiệu, hy vọng Thẩm Uyển và những người khác trong đội của cô có thể nhìn thấy.

 

Lúc này, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

 

Đi được gần một tiếng rưỡi, tiếng gió dường như nhỏ đi nhưng bụi bặm bị cuốn lên chưa rơi xuống hết nên tầm nhìn vẫn bị ảnh hưởng.

 

Huấn luyện viên Vệ nheo mắt quan sát thời gian nhờ vào ánh đèn ô tô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ đã đợi ở đây nửa tiếng rồi, không được, họ không thể tiếp tục đợi được nữa.

 

Đúng lúc này gió đã nhỏ đi nhiều, huấn luyện viên Vệ nghiến răng chỉ vào hai nam chiến sĩ trong đội tuyên truyền chuẩn bị ra ngoài cầu cứu.

 

Tính toán theo thời gian bọn họ ra ngoài cộng với lộ trình lệch khỏi quỹ đạo, huấn luyện viên Vệ dự định đưa họ về quân đội cầu cứu, trong khi những người khác chờ đợi tại chỗ.

 

Trước khi rời đi, ông ta do dự rồi vẫn nói với giáo viên Ngô về khả năng có sói lui tới.

 

Giáo viên Ngô nghe xong thì sửng sốt ngay tại chỗ, tuy bà cũng là một quân nhân nhưng bà là một lính nghệ thuật, có thể chịu đựng được môi trường khắc nghiệt nhưng ch.ó sói là một loài thú hung dữ.

 

Ngoài người lái xe nhỏ được trang bị s.ú.n.g ra, những người khác, đặc biệt là nữ quân nhân, nếu thật sự gặp phải sói thì thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình.

 

"Huấn luyện viên Vệ, những lời ông nói đều là sự thật sao?"

 

Tim giáo viên Ngô đập thình thịch, vô thức quay đầu nhìn sa mạc tối tăm sau lưng.

 

Trên mặt huấn luyện viên Vệ lộ ra một nụ cười khổ:

 

"Giáo viên Ngô, tôi không dám lấy chuyện này ra đùa đâu.

 

Khi bộ đội tôi mới đến đóng quân ở đây, khu rừng gần quân đội đã bị dọn sạch.

 

Nhưng nơi này cách bộ đội khá xa, tôi cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không có bầy sói lui tới. Để đảm bảo an toàn, sau khi chúng tôi rời đi hãy dặn mọi người đừng phân tán hoặc một mình rời khỏi đội. Nhân tiện, hãy để họ nhặt một ít củi khô rồi nhóm lửa.

 

Sói sợ lửa, có lẽ sẽ không dám đến gần nếu có ánh sáng.”

 

Sau khi nghe những lời ông ta nói, cô giáo Ngô cảm thấy rất lo lắng, như thể mình đã bị một con thú ẩn nấp trong bóng tối nhắm đến vậy.

 

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ để bọn họ lấy củi đốt lửa."

 

Giáo viên Ngô lập tức đồng ý, sau đó quay người lại lo lắng nói:

 

"Vậy các ông ra ngoài lỡ mà gặp phải thì làm sao? Hay là chúng ta cứ cùng nhau đợi nhé?"

 

Trong lòng huấn luyện viên Vệ trầm xuống, nói:

 

“Không thể đợi thêm được nữa, xe của chúng ta đã lạc phương hướng lệch khỏi đường chính, cho dù quân đội có phái người ra ngoài tìm kiếm, chắc cũng sẽ mất một khoảng thời gian.