Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 177



 

----

 

Vừa ngước mắt lên, anh đã nhìn thấy một mỹ nữ đứng trước cửa sổ, mặc trang phục màu đỏ với đôi môi đỏ mọng vô cùng.

 

Căn phòng ấm áp, Thẩm Uyển vẫn chưa mặc chiếc áo khoác phối hợp với bộ sườn xám của mình, ánh mắt Tô Yến Thành rơi vào thân hình mảnh khảnh của bộ sườn xám của cô, đôi mắt đen đột nhiên nheo lại, hơi thở trở nên gấp gáp.

 

Mang giày cao gót màu đen, Thẩm Uyển xoay một vòng rồi mỉm cười hỏi anh:

 

“Anh thấy bộ này có hợp không?”

 

“Rất đẹp.”

 

Cổ họng Tô Yến Thành nghẹn lại, tiếng náo nhiệt ở bên ngoài lọt vào tai anh, anh theo bản năng đóng cửa lại trước.

 

Anh không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ cô như thế này, anh chỉ muốn đóng cửa lại để mình anh ngắm nhìn.

 

Ánh mắt Tô Yến Thành rực lửa tiến đến gần cô, dùng đôi tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, chỉ cần dùng một chút sức, người đẹp đã rơi vào trong n.g.ự.c anh.

 

“Uyển Uyển, anh không muốn để em ra ngoài.”

 

Tô Yến Thành không ngờ có lúc anh lại ích kỷ như vậy, anh thật sự không muốn người khác nhìn thấy cô mặc bộ trang phục này.

 

Thẩm Uyển cong mắt cười, ngón tay ôm lấy cúc cổ áo anh, nhẹ nhàng nói với anh:

 

“Nhưng em muốn xuất hiện thật xinh đẹp trong đám cưới của chúng ta để nhận được lời chúc phúc của mọi người.”

 

Ngoài cửa có người đến giục, Tô Yến Thành hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ kiềm chế cảm xúc, hôn môi cô, sau đó lập tức quay người lấy áo khoác mặc vào cho cô.

 

“Đi thôi.”

 

Thẩm Uyển nắm tay anh đi ra, vừa rồi cô dâu bước vào, mọi người đều khen cô xinh đẹp, lúc này cô thay quần áo khác bước ra, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào cô, xinh đẹp đến không dời mắt nổi.

 

Tô Yến Thành mím môi, chỉ có thể dùng một tay ôm chặt cô ở bên cạnh mình.

 

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều chỉ nghĩ tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này rất tốt, không ai nghĩ bọn họ quá thân mật, hôm nay vốn là ngày vui của bọn họ, nếu thân mật một chút thì có sao?

 

Hôm nay nhà họ Tô đã đặt tiệc bao hết tại một khách sạn quốc doanh để chiêu đãi khách đến dự đám cưới, trong đó có nhà mẹ đẻ của Thẩm Uyển.

 

Đến lúc nâng cốc chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới, nhìn hai người cuối cùng cũng đến với nhau, lời chúc phúc của mọi người lần lượt vang lên giống như từng đợt sóng liên tiếp.

 

Thẩm Uyển là phụ nữ có thể không uống rượu, ly rượu cô cầm trên tay là nước lọc pha với một ít rượu, mỗi lần cô chỉ cần nhấp nhẹ một ngụm, chỉ cần chạm vào môi để tỏ ý được rồi ... Cũng không ai muốn làm khó cô cả.

 

Nhưng Tô Yến Thành lại không như vậy, mời người cùng tuổi thì có thể uống một ít rượu, nhưng những trưởng bối và cả lãnh đạo có quan hệ thân thiết với nhà họ Tô hôm nay thì không thể làm thế được.

 

Sau một trận, dù tửu lượng Tô Yến Thành không thấp cũng không chịu được nổi nữa, dùng bữa xong, anh cả Tô và chị dâu Tô ở lại tiễn khách, còn Thẩm Uyển thì dìu Tô Yến Thành hơi say quay trở về nhà họ Tô trước.

 

Lúc này trong nhà chỉ có bảo mẫu quét dọn, thấy đôi vợ chồng mới cưới về trước, lại nhìn dáng vẻ say khướt của Tô Yến Thành, vội vàng bưng trà nóng đến cho bọn họ.

 

Thẩm Uyển cảm ơn người đó, sau đó đỡ Tô Yến Thành đứng dậy, muốn cho anh uống chút trà để tỉnh táo.

 

Không ngờ bảo mẫu đặt ấm trà xuống, vừa đóng cửa đi ra ngoài, Tô Yến Thành bỗng nhiên tự mình ngồi dậy, Thẩm Uyển kinh ngạc đến sửng sốt một lát:

 

“Anh không say à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Yến Thành nhắm mắt lại, lại mở ra nhìn cô, sau đó ôm cô vào lòng, khịt nhẹ mũi nói:

 

“Cũng may anh không mất lý trí, không muốn để những người đó ngắm nhìn em nữa, nên tìm lý do để đưa em về nhà trước.”

 

“Sao thế, chúng ta là nhân vật chính hôm nay, người khác không nên ngắm em sao?”

 

Thẩm Uyển nhìn kỹ anh, cảm thấy có lẽ anh còn hơi say.

 

Tô Yến Thành vùi đầu vào cổ cô, hít thật sâu mùi thơm của cô, xấu tính nói:

 

“Em là vợ anh, sao bọn họ có thể được ngắm em chứ?”

 

Nhìn đi, mặc dù nói không say nhưng anh đã bắt đầu nói những lời say rượu.

 

Thẩm Uyển ôm anh lại, sau đó vỗ nhẹ vai anh, cố gắng bảo anh buông ra, cô đi lấy cho anh một cốc nước để anh tỉnh táo.

 

“Không, Uyển Uyển, chúng ta đã kết hôn. Hôm nay cuối cùng chúng ta cũng kết hôn. Anh vui quá...”

 

Tô Yến Thành ôm cô, trực tiếp đặt cô ngồi vào trong lòng anh.

 

“Em cũng rất vui, nhưng anh có thể buông em ra trước để em rót một ít nước cho anh không? Ừm, đừng làm loạn, bây giờ vẫn là ban ngày!”

 

Quan trong là câu cuối cùng, giọng điệu của Thẩm Uyển rõ ràng trở nên lo lắng.

 

Tô Yến Thành buông tay cô ra một chút, nhưng vẫn không buông cô ra, anh lại cúi đầu hôn lên môi cô:

 

“Không muốn uống nước, anh muốn…”

 

Vành tai Thẩm Uyển đỏ bừng, không biết là do hơi thở nóng hổi lẫn mùi rượu anh thổi ra, hay là do lời anh thì thầm vào tai cô.

 

Cô đỏ mặt đẩy anh ra một chút, ngăn anh lại:

 

“Không được, lát nữa mẹ và chị dâu sẽ quay về, anh, anh có thể đợi đến buổi tối!”

 

Ánh mắt Tô Yến Thành mơ hồ nhìn cô, đặt bàn tay to lớn lên trên áo khoác, trực tiếp đỡ lưng cô, hơi cúi đầu nhìn cô.

 

“Uyển Uyển, em có thể...”

 

Thấy vậy, tim Thẩm Uyển đập nhanh, cô bịt mắt anh lại, giọng run run từ chối: “Không được!”

 

Sự ham muốn sâu sắc dâng trào trong mắt anh gần như áp đảo cô.