----
Thẩm Uyển muốn phản kháng, nhưng cô đã không còn sức lực để thoát ra, cơ thể cô mềm nhũn sau khi bị Tô Yến Thành ôm hôn hồi lâu.
Cũng may Tô Yến Thành biết giới hạn, không đi quá xa, Thẩm Uyển cho anh uống chút nước sau đó cởi áo anh ra, lau mặt và tay cho anh.
Thẩm Uyển vắt chiếc khăn đã sử dụng xong lên chậu nước rồi đem ra cửa, một lát nữa người giúp việc sẽ đến dọn dẹp.
Sau đó cô đóng cửa đi đến bên giường, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu.
Khi nâng ly chúc mừng, cô uống ít nhất nửa chai, rồi được chị dâu Tô và mẹ chồng đỡ cho, nên cô chỉ ngồi ăn thêm lót bụng, còn Tô Yến Thành bị kéo đến bàn của anh Tô tiếp tục uống rượu, uống ít nhất một chai rưỡi.
Chẳng trách trong lúc say người đàn ông này lại nói nhiều như vậy, nhớ lại vừa nãy khi giúp anh dọn dẹp, hiếm khi Tô Yến Thành bình tĩnh lại, cầm tay lên anh cũng đưa tay lên, nghiêng đầu qua anh cũng nghiêng theo, miệng không ngừng nói cô không thành thật, tay còn giữ cô lại không chịu buông.
Trong lòng Thẩm Uyển cảm thấy rất buồn cười, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cách ăn nói nhỏ nhẹ bám người này của anh hoàn toàn khác với anh của ngày thường.
Cô quay lại giường, lại ngồi xuống, tưởng rằng Tô Yến Thành đang ngủ nhưng anh lại đột nhiên mở mắt ra, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú một lúc, rồi ánh mắt ấy nhanh chóng dịu lại.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo cô lại gần, nói: “Uyển Uyển, ngủ với anh một lát đi.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn như điện từ khiến trái tim Thẩm Uyển mềm nhũn, cô cởi giày ra, nằm xuống bên cạnh anh.
Tô Yến Thành nghiêng người ôm lấy cô, đắp chăn cho cô, hai tay ôm chặt eo cô, sau đó nhắm mắt nằm yên lại.
Chóp mũi của Thẩm Uyển vùi vào trong cổ áo đang phanh rộng của anh, làn da nóng bỏng áp sát vào người cô, hơi thở mang đầy mùi hương của anh.
Mùi rượu nhàn nhạt bao bọc trùm lên mùi thông mát lạnh, thật sự rất thơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đã hơn ba giờ chiều, chị dâu Tô và những người khác đều đã về, mẹ chồng vẫn đang nghĩ về đứa con út đang say xỉn, nhưng khi vừa bước vào cửa, trong sân nhà yên ắng, dì Lý bảo mẫu nghe thấy tiếng động lập tức đi ra nói hai vợ chồng trẻ đang ở trong nhà.
Chị dâu Tô và mẹ chồng nhìn nhau, cả hai đều cười tủm tỉm ngầm hiểu ý:
“Được rồi, không cần chúng ta lo lắng nữa, nó đã có con dâu mới cưới chăm sóc rồi."
"Mẹ, con nghĩ chúng ta nên bọn họ yên tĩnh một chút. Uyển Uyển đang ở bên cạnh chăm sóc, Yến Thành nhất định sẽ ổn thôi."
Chị Tô nói xong lập tức dìu anh cả Tô rời đi trước.
Họ đều là những người đã từng đến đây, hôm nay chú nhỏ nhìn Thẩm Uyển bằng ánh mắt rực lửa như vậy, bây giờ chỉ còn hai người trong phòng, tốt nhất đừng làm phiền bọn họ nữa.
Đương nhiên dì Tô cũng hiểu điều này, chỉ mỉm cười vui vẻ quay về phòng.
Trong hôn lễ, Tô Lộ Hoài cũng quay về, anh ta liếc nhìn phía đông của căn phòng, không khỏi hình dung dáng vẻ Thẩm Uyển mặc sườn xám đỏ đang nướng bánh, trong lòng có chút buồn bực.
Nhưng may thay trước đó hai người không hợp nhau, tình cảm chưa nảy sinh nhiều, nếu đã bỏ lỡ thì anh ta cũng sẽ không có ý định khác, từ giờ trở đi anh ta sẽ chỉ tôn trọng cô giống như tôn trọng như người lớn.
Khoảng năm giờ chiều, Thẩm Uyển thay quần áo đi ra, Tô Yến Thành cũng mặc bộ quân phục như lúc đón dâu, hai người nắm tay nhau đi vào phòng ăn.
Trên mặt Thẩm Uyển nở một nụ cười vô cùng đáng yêu, đối diện với những ánh mắt của người nhà họ Tô cô chỉ biết ngại ngùng rũ mắt xuống.
Tô Yến Thành chủ động kéo ghế cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Nhà họ Tô không quá đông đúc, bà Tô khi thấy vợ chồng con trai út ân ái với nhau còn vui mừng không kịp, chị dâu Tô biết rằng người trẻ có da mặt mỏng nên không trêu chọc họ.
Ở đây đều là người thân, vốn dĩ không cần giới thiệu, Thẩm Uyển không chút do dự, đi theo Tô Yến Thành gọi mọi người:
“Mẹ, anh, chị dâu.”