Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 180



 

----

 

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Thẩm Uyển mệt mỏi gần như ngủ quên, khoảng bảy giờ sáng mới mở mắt ra, đầu óc chưa tỉnh táo cô thấy trước mắt mình vẫn còn mờ, cho rằng trời vẫn còn sớm nên định nhắm mắt lại ngủ thêm một lát.

 

Khi sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, cô chợt nhận ra điều gì đó không ổn, cô mở mắt ra nhìn xung quanh lần nữa, lúc này cô mới nhận ra mình đang bị ai đó ôm.

 

Thứ cô đang nhìn chính lòng n.g.ự.c của Tô Yến Thành đang dán chặt vào người cô, ánh sáng bên ngoài đã bị anh chặn lại, đương nhiên cô chỉ có thể nhìn thấy mảng tối mờ mờ.

 

Đồng hồ sinh học của Tô Yến Thành rất đúng giờ, quả thực anh đã tỉnh từ lâu, nhưng lại không đành lòng buông người trong n.g.ự.c ra, cho đến bây giờ anh cũng chỉ nhắm mắt nằm đó ôm cô.

 

Khi Thẩm Uyển nhúc nhích anh đã mở mắt nhưng lại không buông ra mà ôm cô chặt hơn, lật người cô lại, đặt cô nằm sấp trên người mình.

 

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Uyển Uyển, chào buổi sáng.”

 

Thẩm Uyển nhìn ánh sáng trắng phát ra từ ngoài rèm, đã hoàn toàn tỉnh táo, cô dùng tay chống lên vai anh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.

 

“Vẫn còn sớm, chúng ta có thể ngủ một lát.”

 

 Tô Yến Thành muốn tiến tới hôn cô, nhưng Thẩm Uyển lại cau mày trừng mắt nhìn anh.

 

"Gần tám giờ rồi, còn sớm gì nữa chứ?"

 

Chưa kể, khi cử động Thẩm Uyển cảm thấy cả người vô cùng đau nhức, đặc biệt là vùng eo và chân, thậm chí còn khó chịu hơn so với khi cô khiêu vũ liên tục suốt ba tiếng đồng hồ.

 

"Tất cả là lỗi của anh!"

 

“Khụ.” 

 

Tô Yến Thành biết mình sai rồi, tay đặt lên eo nâng cô lên, nhẹ nhàng nhào nặn, giúp cô bớt đau nhức và sưng lên

 

“Đây thực sự là lỗi của anh.” 

 

Anh thành thật thừa nhận sai lầm của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thẩm Uyển không biết nên nói thế nào, tuy hai người vừa mới làm chuyện vợ chồng thân mật, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cô vẫn có chút không quen.

 

Tay chân dưới chăn cô di chuyển, muốn dịch sang một bên để ngồi dậy.

 

Không biết trong lúc ngồi dậy bản thân đã vô tình chạm vào nơi nào, mà khiến hơi thở của Tô Yến Thành có chút khó chịu, anh không kìm được tiếng rên nhẹ phát ra từ mũi.

 

Thẩm Uyển không biết tại sao, đầu gối lại khẽ nhúc nhích, sau một phút, cô bị một bàn tay dùng sức ấn chặt, dường như còn có thứ gì đó nóng hổi áp vào bụng dưới của cô.

 

“Ưm… Uyển Uyển, đừng cử động.” 

 

Toàn thân Tô Yến Thành căng cứng, cơ bắp trên cánh tay cũng căng lên, anh nhẹ nhàng thở ra, hôn lên tai cô.

 

 Không thể chạm vào một người đàn ông mới vừa lâm trận, trước đó Thẩm Uyển đã từng trải qua điều này, cô nhanh chóng hiểu ra nên chỉ nằm trên người anh ta mà không cử động.

 

Nhưng bây giờ cũng đã muộn, Thẩm Uyển không muốn để lại ấn tượng xấu cho nhà họ Tô nên nhẹ giọng thúc giục:

 

“Anh Yến Thành, đã đến giờ dậy rồi.”

 

Mùi hương ấm áp thơm ngát trong ngực, Tô Yến Thành vốn dĩ không chịu nổi, sau cuộc nói chuyện này, lý trí của anh đã sắp sụp đổ, anh cố hít một hơi thật sâu, đặt cô sang một bên, nhanh chóng xoay người ngồi dậy.

 

"Được rồi, anh dậy trước, em cứ từ từ chuẩn bị."

 

Thẩm Uyển nhìn chằm chằm vào lưng anh, có chút buồn cười, sao cô lại cảm thấy giọng anh đã khàn hơn trước.

 

Tô Yến Thành nhanh chóng thay quần áo, trước khi ra ngoài còn hỏi cô hôm nay muốn mặc bộ quần áo nào, anh sẽ lấy hết cho cô, rồi đặt nó ở đầu giường.

 

Khi anh vừa rời đi, Thẩm Uyển cũng ngồi dậy, cởi bộ đồ ngủ, mặc chiếc áo len màu đỏ anh vừa mang tới, cùng với chiếc quần ống thẳng màu đen làm từ chất liệu len dày.

 

Khi thay quần áo, cô ngượng ngùng nhìn những vết hôn chi chít khắp người, khẽ mím môi, quyết định mặc kệ chúng.

 

Sau khi Thẩm Uyển chải tóc xong, đẩy cửa ra, cô bắt gặp Tô Yến Thành và Tô Lộ Hoài đang quét tuyết ở sân trước.

 

Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, không hiểu tại sao sau Tết lại có tuyết rơi dày đặc như vậy, cô thấy lớp tuyết dưới mái hiên phải dày tới 2 cm.