----
“Chào buổi sáng thím.”
Tô Lộ Hoài cầm chổi đứng cách đó không xa, mỉm cười chào hỏi đầu tiên.
Vẻ mặt Thẩm Uyển không thay đổi, cô cũng mỉm cười gật đầu đáp lại anh ta.
Tô Lộ Hoài quay đầu nhìn chú mình nói:
"Cháu đi xem bà nội đã dậy chưa."
Sau đó, anh ta cầm chổi rời đi nhường lại không gian cho đôi vợ chồng son.
Tô Yến Thành quét chỗ tuyết cuối cùng thành một đống, đặt chổi dựa vào tường rồi bước tới đỡ Thẩm Uyển đi rửa mặt.
Sau đó, hai người lần lượt đi tới phòng ăn, chỉ có chị dâu Tô và bà Tô đang ăn sáng tại bàn, Tô Lộ Hoài và ba anh ta đứng dậy gần như cùng lúc, họ đã ăn xong rồi.
Thẩm Uyển vén mớ tóc rối bị ướt do vừa mới rửa mặt xong ra sau tai, mỉm cười chào hai người: “Mẹ, chị dâu, chào buổi sáng.”
Chị dâu Tô là người đầu tiên trả lời: "Uyển Uyển, hai bạn trẻ hôm nay không có việc gì làm, sao không ngủ thêm một lát nữa?"
"Đúng vậy, trong nhà không có nhiều quy tắc như vậy đâu, bây giờ trời lạnh như vậy, nên ngủ một giấc, tới khi nào muốn dậy thì thôi."
Bà Tô lập tức nói.
Thẩm Uyển rất thích không khí thân thiết ở nhà họ Tô nên cô gật đầu nói:
“Con hiểu rồi ạ.”
Cô vừa ngồi xuống, Tô Yến Thành đã đưa một bát cháo to tới.
Nhìn động tác thân mật và tự nhiên của hai người, bà Tô mỉm cười, trong lòng càng vui vẻ hơn.
May mắn thay, con trai bà chỉ có khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại rất biết yêu vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn sáng xong, chị dâu Tô muốn đưa Tô Lộ Hoài đến ga xe lửa, hôm nay anh ta sẽ đi.
Tô Yến Thành chủ động chở bọn họ đến đó, bên ngoài trời lạnh nên bà Tô để Thẩm Uyển ở nhà không cho cô đi.
Nhà họ Tô có hệ thống máy sưởi dưới sàn, khi đóng cửa trong phòng không lạnh chút nào, Thẩm Uyển uống trà nói chuyện với mẹ chồng rồi về phòng trong đọc báo buổi sáng.
Hôm qua là ngày đầu tiên cô chính thức đến sống ở nhà họ Tô, hành lý và đồ đạc của cô vừa mới chuyển đến, còn có một số quà cưới do người khác tặng, làm cho tủ quần áo trong nhà trở nên rất bừa bộn.
Cô định tranh thủ thời gian dọn dẹp lại nó càng sớm càng tốt.
Thẩm Uyển vừa cất những bộ quần áo chưa mặc bây giờ, đã nghe tiếng Tô Yến Thành quay về.
Thấy cô thu dọn đồ đạc, anh rửa tay, cởi áo khoác ra rồi đi tới giúp cô.
Trong nhà có ba tủ quần áo mới làm, tầng trên cùng là một không gian hình chữ nhật nằm ngang, có thể dùng để đựng những thứ tạm thời không dùng đến.
Đối với đám cưới này, Lý Lệ Hoa đã chuẩn bị cho cô mấy bộ mới có bốn món, còn có những thứ khác như chăn, vỏ gối do người khác tặng, Thẩm Uyển đóng gói chúng lại, bảo Tô Yến Thành để lên trên trước.
Cô để một ít quần áo ngày thường của mình ở tầng giữa, Thẩm Uyển có rất nhiều quần áo, trong ba tủ quần áo lớn cô đã chiếm hơn hai cái.
Tô Yến Thành lại có rất ít quần áo, cơ bản đều là quân phục, còn lại là vài cái áo sơ mi và những thứ tương tự, một cái tủ là không thể nhét tủ.
Hai người đều làm nhiệm vụ của mình, Thẩm Uyển đứng trước tủ móc quần áo, Tô Yến Thành đứng phía sau cô xếp mấy cái chăn chưa dùng đến.
Nhìn từ phía sau, giống như anh đang hoàn toàn ôm cô vào lòng, Thẩm Uyển còn chưa nhận ra có chuyện gì không ổn, khi quay người lại, cô cảm thấy không gian bỗng nhiên trở nên rất hẹp, anh cất đồ xong nhưng vẫn để tay ở trên đầu cô, cứ nhìn cô chăm chú cho tới khi bị cô phát hiện ra.
"Anh đang làm gì vậy? Em còn đang bận."
Thẩm Uyển đẩy anh ra, không những không được, tay còn bị anh nắm lấy.
Trái tim Tô Yến Thành đập loạn nhịp, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khép lại của cô.
Đôi vợ chồng trẻ ân ái trong phòng, bà Tô và những người khác lại đang nói chuyện trong phòng khách cũng không hề làm phiền họ.
Ăn cơm trưa xong, những người khác trong nhà đều đi ngủ trưa, Tô Yến Thành lại cầm chổi đi ra sân sau quét tuyết.
Thẩm Uyển ở trong nhà buồn chán chạy tới tìm anh, nhìn tuyết trắng rơi đầy trên mặt đất, trong lòng có chút hứng thú, muốn anh đắp cho mình một người tuyết.