Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 183



 

----

 

Trong lòng Thẩm Uyển cực kỳ ấm áp, vốn tưởng rằng sẽ phải nỗ lực rất nhiều mới đạt được mục đích, không ngờ mẹ chồng lại cởi mở như vậy, không hề can thiệp vào, chồng lại hết lòng ủng hộ cô, cô cảm thấy rằng cô ấy đã thực sự tìm thấy kho báu rồi.

 

Có người mẹ chồng nào có thể không thúc giục con dâu nhập ngũ hay m.a.n.g t.h.a.i sinh con khi con trai mình đã có tuổi như vậy chưa?

 

Trong lúc đang suy nghĩ, cô vô tình nói ra điều đó.

 

Tô Yến Thành dựa sát vào người cô, nghe được câu này, sắc mặt lập tức tối sầm.

 

Anh ôm cô vào ngực, cúi đầu hỏi: “Uyển Uyển, em cảm thấy anh già thật rồi sao?”

 

“Cái gì?” 

 

Thẩm Uyển giả ngốc, sờ sờ mặt anh nói:

 

“Không phải, em luôn cho rằng anh Yến Thành vẫn còn rất trẻ… a, anh đang làm gì vậy…”

 

Đêm còn rất dài anh cũng còn rất nhiều thời gian để chứng minh cho cô thấy anh còn trẻ hay không.

 

Hai người vật nhau qua lại đến hơn mười giờ, cuối cùng Thẩm Uyển không nhịn được nữa cầu xin anh tha thứ.

 

Tô Yến Thành cân nhắc ngày mai về nhà cô phải dậy sớm nên tha cho cô.

 

Sau bữa sáng hôm sau, Tô Yến Thành mượn xe đem quà mừng tân gia do mẹ và chị dâu chuẩn bị đến nhà họ Thẩm cùng Thẩm Uyển.

 

Về phần Thẩm gia, từ sáng sớm Lý Lệ Hoa đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ, bà đã xin từ chức, nhà họ sẽ sớm rời khỏi Bắc Thành.

 

Người giúp việc của gia đình, bà Trương, cũng đã nghỉ việc.

 

Trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, từ khâu mua đồ đến chuẩn bị đồ ăn sáng đều do bà tự mình làm hết, ngay cả ba Thẩm cũng không thể nhúng tay vào.

 

Hôm nay, con gái và con rể về nhà, ba Thẩm hiếm khi xin nghỉ một ngày để đợi họ về.

 

Học kỳ của Thẩm Gia còn chưa bắt đầu, nhưng sau khi khai giảng, sẽ không còn học ở trường cũ nữa, cậu sẽ rời khỏi Bắc Thành cùng với nhà họ Thẩm.

 

Biết hôm nay chị gái về, từ sáng sớm Thẩm Gia đã đợi trước cửa nhà, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẫn không muốn đi vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mãi cho đến khi xe của Tô Yến Thành chạy tới, Thẩm Uyển vừa xuống xe đã nhìn thấy em trai mập mạp của mình òa khóc, chạy ào vào trong n.g.ự.c cô.

 

Thẩm Gia vừa mới trải qua chuyện chị gái lấy chồng phải đi khỏi nhà hai ngày trước, sau đó lại nghe bố mẹ nói rằng bọn họ sắp chuyển tới một hơi càng xa cô hơn, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy chị gái, cậu không thể nhịn được nữa. 

 

Những giọt nước mắt và nước mũi thi nhau rơi xuống, cậu khóc đến đáng thương.

 

Thẩm Uyển không thể cử động được vì bị cậu ôm chân, đành phải lấy khăn tay lau mặt cho cậu, kiên nhẫn hỏi:

 

“Gia Gia sao thế? Chị gái về em không vui sao?”

 

Cậu lắc đầu rồi lại gật đầu, Thẩm Gia vừa khóc vừa nói:

 

"Hu hu, chị ơi, em không muốn rời đi, em muốn ở cùng chị."

 

“Được rồi, hôm nay chị sẽ ở đây với em.” 

 

Vốn dĩ Thẩm Uyển còn nghĩ rằng em trai cô đang khóc vì không muốn cô lấy chồng.

 

Ngay sau đó, ba Thẩm và những người khác nghe thấy tiếng động đều bước ra khỏi nhà.

 

Lý Lệ Hoa tức giận nói:

 

"Hai ngày trước mẹ mới nói với nó chúng ta sẽ chuyển đến nhà mới, nó hỏi mẹ có đưa chị đi cùng không. Mẹ nói là không, thế là nó cứ khóc suốt hai ngày."

 

Con trai của bà là một đứa trẻ hay khóc nhè, so với đứa con gái lúc nhỏ luôn thông minh ngoan ngoãn, Lý Lệ Hoa khó tránh khỏi cảm thấy có chút bực bội.

 

Thẩm Uyển xoa đầu em trai, mỉm cười rồi dẫn cậu vào nhà.

 

Tô Yến Thành xách túi lớn nhỏ đi theo cô, Lý Lệ Hoa âm thầm quan sát quan hệ giữa con gái và con rể, cuối cùng cũng buông bỏ nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng.

 

Bà cong môi cười, có chút không tán thành nói:

 

"Tới thì cứ tới thôi, sao con lại mang theo nhiều đồ như vậy chứ? Yến Thành, mau vào trong ngồi đi."

 

Ba Thẩm theo sau giúp đỡ vợ chào đón bọn họ.

 

Thẩm Uyển bị em trai bám lấy, dỗ dành rất lâu mới nín khóc.

 

Nhân cơ hội Tô Yến Thành đang nói chuyện với ba Thẩm trong phòng khách, Lý Lệ Hoa kéo con gái lên lầu, hai mẹ con ở trong phòng tâm sự riêng với nhau.