----
Tô Yến Thành sợ tay cô lạnh nên mang một đôi găng tay tới cho cô đeo vào, lại bị Thẩm Uyển kéo đi đắp người tuyết.
“Anh Yến Thành, sao tay nghề làm người tuyết của anh lại giảm sút vậy chứ?”
Thẩm Uyển vừa cười vừa lăn quả cầu tuyết bên cạnh.
Đây mới là lần thứ hai anh làm thứ này, lần đầu Tô Yến Thành đắp người tuyết cũng là anh làm cho cô, cho dù tay nghề có giảm sút anh cũng không phân biệt được, suốt quá trình anh đều làm theo hướng dẫn của cô.
Sau khi làm xong người tuyết, Thẩm Uyển để xẻng và chổi Tô Yến Thành dùng để quét tuyết ở hai bên người tuyết, làm tay cho nó, bằng cách này, họ đã có được một người tuyết có thể quét tuyết.
Dường như cảm thấy thiếu thứ gì đó Thẩm Uyển quyết định cởi chiếc khăn quàng cổ của mình quấn quanh người tuyết, để nó trông giống con người hơn.
Tô Yến Thành cau mày, sợ cô bị cảm nên vội vàng bế cô vào nhà.
Sau khi sắp xếp cho cô xong, Tô Yến Thành cầm dụng cụ quay lại sân sau dọn tuyết.
Chị dâu Tô đặt cuốn sách xuống, rót cho cô một tách trà, bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bà Tô vừa mới ngủ trưa xong, còn đang ngủ gật trên ghế sô pha, thấy cô đi vào lập tức mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi cạnh nói chuyện.
Cũng không nói gì đặc biệt, chỉ muốn bàn bạc ngày cô và anh trở về vào ngày mai.
Chị dâu Tô và hai người kia đã chuẩn bị một số món quà cho cô khi cô về nhà, muốn hỏi Thẩm Uyển xem cô còn muốn bổ sung thêm gì không.
Họ đã cân nhắc rất kỹ lưỡng, Thẩm Uyển uống trà nóng, lắc đầu nói: "Không cần đâu, con cảm thấy như thế này là đủ rồi. Cảm ơn mẹ và chị dâu lại làm phiền hai người rồi."
"Không sao, đây là việc chúng ta nên làm mà. Chúng ta đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ."
Trước đây chị dâu Tô đối xử rất tốt với Thẩm Uyển, bây giờ duyên số lại đưa đẩy trở thành chị em, nên chẳng cần khách sáo chút nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người chỉ nói vài câu đơn giản, trong lúc trò chuyện, không tránh khỏi đề cập đến những kế hoạch sau khi kết hôn của Thẩm Uyển.
Nói đến đây, Thẩm Uyển thực sự rất do dự không biết nên nói với họ việc cô không có ý định nhập ngũ như thế nào.
Lúc này, bà Tô lại mở miệng nói trước:
“Trước đây Yến Thành đã nói với mẹ, bây giờ nó không muốn con đến chỗ nó nhập ngũ.
Điều kiện ở đó không tốt, Uyển Uyển lại ở trong đoàn văn hóa.
Nếu con làm việc ở đó, chắc chắn sẽ không có cuộc sống tốt bằng khi ở Bắc Thành đâu, nghĩ kĩ lại thì quả thực là như vậy."
"Chúng ta không thể ép con nhập ngũ chỉ vì không muốn hai người chia xa.
Khi kết hôn, con đã hứa với bố mẹ chồng. Bây giờ, nếu ta ép con rời đoàn văn công và rời đi với Yến Thành, đó không phải rất vô lương tâm sao."
Mẹ chồng không phản đối, chị dâu Tô đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý:
"Đúng vậy, chi bằng cứ để đôi vợ chồng trẻ tự bàn bạc đi.
Chị cũng cảm thấy tốt nhất là Uyển Uyển nên ở lại, để Yến Thành nỗ lực phấn đấu lập công rồi được điều chuyển về càng sớm càng tốt.”
Thẩm Uyển thoáng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại nói:
“Đúng vậy, vấn đề này chúng con đã thảo luận trước đó rồi. Không ngờ anh Yến Thành đã nói cho mọi người trước.”
"Mẹ nghĩ Yến Thành đã cân nhắc chuyện này rất cẩn thận, Uyển Uyển, con không cần suy nghĩ nhiều, các con cứ tự mình quyết định, mẹ không có ý kiến gì cả, từ nay trở đi, các con cứ ở nhà sống cho tốt, dành thời gian cho bà già này."
Bà Tô có suy nghĩ rất cởi mở.
Con trai út vừa mới lấy vợ, con dâu cũng còn nhỏ, bà không muốn làm mẹ chồng ác độc như vậy, cứ để đôi trẻ tự mình bàn bạc mọi việc.
Sau bữa tối trở về phòng, Thẩm Uyển đề cập đến cuộc trò chuyện buổi chiều với Tô Yến Thành, anh vẫn có suy nghĩ như trước và tôn trọng mọi lựa chọn của cô.