----
Thẩm Uyển nghe những lời mẹ nói, quay lại phía sau nhìn Tô Yến Thành bằng ánh mắt tức giận, cũng tại anh cả, bình thường vì sợ cô đến đoàn muộn nên anh không dám gây sự, nhưng ngay khi cô được nghỉ thì đến sáng nay cô mới được ngủ.
Sáng nay khi cô thức dậy...
Hôm nay cô gần như không dậy nổi, cứ tưởng hai người sẽ ngủ đến nắng chiếu m.ô.n.g mới ra khỏi phòng, cô xấu hổ ăn sáng ở nhà.
Nhưng người này cũng khá chu đáo, lúc nãy anh đã dừng lại giữa chừng để tìm một quán ăn trên đường để cô ăn lót bụng.
Vì thế nên bây giờ cô mới nói:
"Mẹ đừng bận rộn nấu nướng nữa, bọn con đã ăn rồi."
Tô Yến Thành đang cầm t.h.u.ố.c lá, rượu và t.h.u.ố.c bổ mua cho bố mẹ vợ, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa vợ và mẹ vợ, anh ho nhẹ một tiếng, mỉm cười với Thẩm Uyển rồi đi theo ba vợ vào trong.
Lý Lệ Hoa chú ý đến cái liếc mắt đưa tình của hai người, trong lòng cười cười, hoàn toàn buông ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Lý Lệ Hoa đặt trà đã pha sẵn trước đó xuống, nói cho bọn họ biết kế hoạch của mình.
“Mẹ và ba dự định sẽ đến đó trước vài ngày. Mặc dù ở nhà đó sẽ được phân chia để ở, nhưng mẹ và ba đều không biết nhà mới đó sẽ như thế nào nên phải đến đó trước để chuẩn bị. Nếu đi sớm vài ngày, sẽ có thời gian để dọn dẹp đồ đạc từ từ."
Lúc đầu thời hạn chuyển nhà của ba Thẩm là vào cuối tháng, bây giờ sau khi hai vợ chồng bàn bạc với nhau, họ định sẽ mua vé vào khoảng ngày 25 để thích nghi với môi trường.
Không những phải dọn dẹp trước nhà mới mà Thẩm Gia còn phải đi học, bây giờ các trường tiểu học ở Bắc Thành sắp khai giảng, sợ đến muộn nữa sẽ chậm trễ việc học mất.
Vốn dĩ Lý Lệ Hoa muốn ở lại thêm hai ngày nữa, là vì lo lắng cho con gái vừa kết hôn, bên cạnh cũng không có người thân nào giúp đỡ.
Bọn họ đều đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, thấy hai người họ hòa thuận với nhau, cũng thấy rằng gia đình con rể thực sự đối xử rất tốt với con gái của họ. Thấy cô sống tốt như thế, họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù, trong lòng Thẩm Uyển vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cô biết sớm muộn gì bọn họ cũng phải chia tay nên cô cũng không bất ngờ chút nào.
Tuy nhiên điều làm cô ngạc nhiên là Thẩm Gia.
Lần trước gặp, cậu nhóc mập mạp này nằng nặc không chịu đi, nhưng lần này mẹ nói sẽ đi sớm nhưng cô không thấy cậu làm ầm ĩ lên nữa, chỉ ngồi trên ghế sofa, bĩu môi, dáng vẻ đáng thương.
"Được rồi, Gia Gia đừng buồn nữa. Khi nào nhớ chị, em có thể gọi điện hoặc viết thư cho chị. Khi học kỳ này bắt đầu, em sẽ có rất nhiều chuyện để nói, đến lúc đó em có thể viết thư cho chị, được không?"
Thẩm Uyển ôm em trai vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Thẩm Gia rưng rưng nước mắt, ôm eo cô không nói lời nào.
Cậu tuy còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, có lẽ cậu biết có gây sự thì cũng không có tác dụng, nên càng thêm tủi thân.
Ăn trưa xong, Thẩm Uyển ở nhà thêm mấy tiếng nữa, cô kiểm kê lại đồ đạc trong nhà với mẹ một lần nữa, sau khi họ đi nhà sẽ giao lại cho cô.
Mặc khác, cô cũng rất bất đắc dĩ với em trai, hên ở lại dỗ dành anh một lúc lâu mới đi.
Cuối tuần hai người ở nhà không có dự định gì. Ăn sáng xong, Thẩm Uyển nhớ ra trong nhà còn chưa mua một số đồ dùng nhỏ cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.
Nên bây giờ cô muốn tận dụng thời gian để bọn họ cùng nhau ra ngoài mua đồ.
Tô Yến Thành không hề có bất kỳ ý kiến gì với những hoạt động chung với cô. Cô vừa đề xuất, anh lập tức ra ngoài mượn xe và sắp xếp hành trình.
Dù vẫn còn hơn mười ngày nghỉ phép nhưng ngày nào Thẩm Uyển cũng phải làm việc trong đoàn nghệ thuật nên hai người không có nhiều thời gian dành cho nhau, nên anh trân trọng từng phút giây.
Sau khi mua sắm xong, hai người vốn định ra ngoài ăn trưa, xem phim xong rồi mới về nhà, nhưng Tô Yến Thành nhận được một cuộc điện thoại, bọn họ đành phải kết thúc cuộc hẹn sớm để về nhà.