----
Cuộc gọi này từ quân đội đóng quân của anh trực tiếp gọi đến Quân khu Bắc Thành, anh cả Tô đã nhờ người đi tìm anh để thay mặt anh truyền đạt. Thông báo không rõ ràng cụ thể nên Tô Yến Thành chỉ có thể đưa Thẩm Uyển về nhà rồi nói xin lỗi, sau đó vội đi tìm anh cả.
Nghĩ đến lần trước nhận được điện thoại, anh lập tức kết thúc kỳ nghỉ, vội vã trở về quân khu vì có nhiệm vụ cấp bách, không biết lần này có giống như vậy không.
Vì những suy đoán này, trong lòng Thẩm Uyển có chút chán nản, biết đây là trách nhiệm anh gánh trên vai, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất kháng cự và miễn cưỡng không thể khống chế được.
Kể từ khi hai người gặp nhau và đính hôn và kết hôn lâu như vậy, ý nghĩ trong đầu của Thẩm Uyển quả thực không tốt chút nào, nhưng cô cũng không phải là người sắt đá, ở bên nhau lâu như vậy làm sao có thể không xúc động.
Sự dịu dàng của Tô Yến Thành đối với cô thể hiện ở mọi phương diện, bất kể trước hay sau khi kết hôn, cũng chỉ tăng lên chứ không hề giảm.
Cô cũng vô thức xem đó là điều hiển nhiên.
Khi Thẩm Uyển một mình trong phòng đợi anh trở về, trái tim cô thậm chí còn lưỡng lự trong giây lát về quyết định không nhập ngũ của mình.
Cô thừa nhận là cô thực sự không muốn xa anh sớm như vậy.
Cô nghĩ đến đây thì Thẩm Uyển nhanh chóng tỉnh táo lại, khi bà Tô đến gọi cô ra ngoài ăn trưa, trên mặt cô lại không hề có chút biểu cảm gì.
Khoảng ba giờ chiều, Tô Yến Thành từ quân đội trở về.
Sau khi anh trở về, Thẩm Uyển cũng không hỏi anh chuyện gì xảy ra ngay mà hỏi anh đã ăn trưa chưa trước.
Ánh mắt Tô Yến Thành lóe lên nụ cười và một chút cảm xúc đan xen, cuối cùng anh nắm tay cô cùng nhau về phòng, vừa đi vừa nói:
“Anh ăn rồi, đừng lo lắng.”
Trở về phòng, anh ôm cô vào lòng, xin lỗi: “Hôm nay anh xin lỗi, lần sau có thời gian anh sẽ đi cùng em.”
“Được.” Thẩm Uyển ôm eo anh, không hề cảm thấy anh tùy tiện xin lỗi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người cùng nhau ngồi trên giường, đóng cửa lại, khi hai người ở riêng với nhau, Tô Yến Thành rất thích ngồi bên cạnh cô.
Anh ôm cô thật chặt, sắp xếp lại lời nói:
“Uyển Uyển, anh có chuyện muốn nói với em. Trước khi quay về, anh đã nộp đơn xin thuyên chuyển lên cấp trên.
Hôm nay anh đã nhận được điện thoại thông báo là hồ sơ đã được duyệt và yêu cầu anh đi chuẩn bị hồ sơ để nộp và sẽ sớm thông báo cho anh đến quân khu mới.”
Thẩm Uyển kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh: “Sao anh chưa bao giờ nói chuyện này? Anh có biết quân khu mới ở đâu không?”
Khi cô hỏi, trong lòng cô nảy sinh một sự mong đợi thầm kín.
Tô Yên Thành siết chặt ngón tay, nói: "Trước đây anh không chắc mình có thể qua được hay không, nên sau khi qua anh mới nói cho em biết."
Anh dừng lại một chút, sau đó cúi đầu nhìn cô nói:
“Anh cũng không rõ là quân khu mới sẽ ở đâu, nhưng chắc chắn không phải là Quân khu Bắc Thành.”
Nghe được câu trả lời này, Thẩm Uyển không biết cô nên thất vọng hay là vui mừng.
Quân khu Bắc Thành là nơi gần thủ đô nhất, mặc dù là nơi rất tốt nhưng nói thẳng ra thì thế lực ở đây rất phức tạp, một người có tính cách như Tô Yến Thành thà bị điều động đến biên cương xa xôi của tổ quốc còn hơn còn hơn là ở lại đây mà lo lắng những chuyện vô nghĩa.
Hơn nữa, bây giờ mâu thuẫn trong tổ chức ngày càng gia tăng, chỉ có cách tránh xa tâm bão thủ đô mới có thể phát triển hơn.
Nhưng cứ như vậy, hai người chỉ có thể cách xa hai nơi, trong lòng Thẩm Uyển cảm thấy có chút trống rỗng, nghiêng người vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
Đôi mắt Tô Yến Thành khẽ lóe lên, thấp giọng nói ra một tin tức không mấy tốt lành:
“Khi lệnh điều chuyển chính thức hoàn tất, có lẽ anh cũng sẽ kết thúc kỳ nghỉ sớm để đến quân khu mới.”
Nói xong, anh bất lực ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Lúc này Thẩm Uyển không biết phải nói gì, mỗi lần chia tay đều đến quá bất ngờ khiến cô hoàn toàn không có chuẩn bị, nhưng cô lại không nói được gì, cũng không thể ngăn cản anh rời đi.