Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 196



 

---

 

Cô ấy chưa nói hết lời nhưng mọi người đều hiểu, không chỉ có phạm vi kịch múa rộng mà còn bao gồm nhiều thể loại múa khác nhau.

 

Nếu bạn giỏi múa cổ điển nhưng lại phải múa dân gian, múa dân gian thành ba lê, sẽ khiến mọi người lúng túng. Mỗi thể loại múa đòi hỏi kỹ thuật và độ mạnh yếu khác nhau, làm sao luyện được đây?

 

Lý Giai Hân thở dài, ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh bắt đầu tập, cô ấy vội vàng nói:

 

"Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, các cô xem người khác đã bắt đầu rồi, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi."

 

Thẩm Uyển nảy ra một ý, không biết nghĩ gì, cô không lập tức bắt đầu luyện tập hai bài múa lạ lẫm mà thay vào đó cô nhỏ giọng nhắc nhở những người khác:

 

"Thay vì dành toàn bộ thời gian để luyện tập những vũ đạo xa lạ, tốt hơn là nên luyện tập những bài mình nắm vững trước."

 

Tưởng Linh Linh đăm chiêu nhìn cô, Thẩm Uyển mỉm cười với cô ấy, không nói rõ, chỉ nói: "Đây là đề xuất của tôi, tập luyện thế nào tùy mọi người."

 

Khi nghe Trương Lệ Na nói, cô cảm thấy Tổng cục không thể lấy những yêu cầu khó khăn đó làm tiêu chuẩn đ.á.n.h giá.

 

Nếu đó là thật, trong bảy ngày dù họ không ăn không uống, rất ít người có thể hoàn toàn thông thạo sáu bài múa. Có lẽ đây không phải là trọng tâm của việc đ.á.n.h giá.

 

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Thẩm Uyển, nếu họ ngẫu nhiên kiểm tra thì sao? Cô không chắc điều mình nghĩ là đúng, cô nhắc bọn họ do tình nghĩa cùng đoàn, để họ tự quyết định có nghe hay không.

 

Nói xong, Thẩm Uyển đi đến một khoảng trống nhỏ khác, bắt đầu ôn lại những động tác vũ đạo quen thuộc.

 

Một tuần nói chậm nhưng không chậm, nhưng nói nhanh thì trong chớp mắt đã trôi qua.

 

Trong bảy ngày, mọi người đều muốn không ăn không ngủ, luyện tập trong phòng tập không ngừng nghỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những người bên phía Tổng cục đã chăm sóc họ rất tốt, để tạo điều kiện cho họ luyện tập, Tổng cục đã mở cửa tất cả các phòng tập, cho đến khi đèn tắt mới có người đến đóng. Họ mở cửa cả ngày, có người ngày nào cũng mang bánh bao hấp và nước để tiếp tục tập luyện.

 

Mặc dù Thẩm Uyển không làm quá như vậy, nhưng mấy ngày gần đây cô không nghỉ trưa, buổi sáng trước khi ăn sáng cô sẽ đến tập hai tiếng, sau bữa tối sẽ tập thêm hai tiếng nữa.

 

Biểu hiện rõ nhất là mấy ngày nay cô không nghĩ đến Tô Yến Thành. Có một đêm nhắm mắt nằm trên giường, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, mới nhớ ra đã mấy ngày không nhận được điện thoại của anh, cô cũng không chủ động liên lạc với anh.

 

Hơn nữa, hình như cô chưa nói cho anh biết việc mình đến Tổng cục, không biết anh có gọi điện đến quân khu Bắc Thành hay không, nếu không liên lạc được có lẽ anh sẽ lo.

 

Cô và chồng kết hôn không lâu thì tách ra, Thẩm Uyển không có cảm giác mình đã kết hôn, khi bận cô gần như quên mất mình đã có chồng.

 

Vì cảm thấy áy náy, ngày hôm sau Thẩm Uyển không đến phòng tập sau bữa trưa mà cô đi tìm một cán bộ của Tổng cục, nhờ người đó dẫn cô đến nơi có thể gọi điện.

 

Trong Tổng cục Chính trị không có phòng liên lạc riêng biệt, muốn gọi điện thoại thì chỉ có thể đến phòng lãnh đạo mượn, muốn gửi điện báo chỉ có thể đợi đến ngày lễ.

 

May là ở đây mọi người khá thân thiện, Thẩm Uyển vừa nói mục đích của mình, nhân viên đã đưa cô đến một phòng làm việc, gõ cửa rồi dẫn Thẩm Uyển vào.

 

Không ngờ người bên trong lại là cô Trương, trên đường tới đây, cán bộ nói điện thoại trong phòng làm việc của cô giáo này dễ mượn nên đưa cô đến đây xem thử.

 

Thẩm Uyển không suy nghĩ nhiều, sau khi vào trong, cô lễ phép chào hỏi rồi lại giải thích mục đích của mình.

 

Lúc cô Trương không cười nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng khi cười lại rất dịu dàng, bà cầm một chồng tài liệu đứng lên nói:

 

"Được rồi, em dùng đi, để ý thời gian, tôi sẽ ra ngoài đợi em."

 

"Cảm ơn cô Trương."

 

Sau khi bà đi, Thẩm Uyển đứng trước bàn bấm số mới mà Tô Yến Thành để lại cho cô. Điện thoại vang lên ba tiếng, mới có giọng của đồng chí liên lạc vang lên.