---
Điều này làm cho cuộc tuyển chọn khác so với trước đây, mọi người đều có quyền xem trên khán đài, để mọi người có thể giám sát tính công bằng của cuộc tuyển chọn một cách trực quan hơn.
Sau khi cô Trương giải thích tất cả quy tắc tuyển chọn, mọi người dưới sân khấu bao gồm cả những người ngồi ở hàng ghế đầu, đều nhỏ giọng thảo luận.
Sau khi để mọi người rời đi và trở về chuẩn bị, một số ít lãnh đạo Tổng cục và các giáo viên ở lại đều không đồng ý với những quyết định vừa rồi của cô Trương.
Trong lòng của họ vẫn hy vọng một số vai diễn quan trọng trong vở kịch múa có thể được đảm nhận bởi các vũ công trong đoàn của họ, ít nhất thì vũ công chính và vũ công múa đầu phải được quyết định trước.
Nhưng không ai nghĩ cô Trương sẽ thực sự lấy hai vai này ra để cạnh tranh công bằng.
"Cô Trương, cô quyết định quá vội vàng, cô nên thảo luận với chúng tôi chứ." Có người đưa ra ý kiến.
Cô Trương thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, nghe vậy, quay đầu lại cười hỏi:
"Sao vậy, cô La không có lòng tin vào học trò của mình à?"
Người đó nghẹn lời, không hài lòng nói: "Cô là thành viên trong đoàn, chẳng phải nên trao cơ hội cho những người trẻ trong đoàn sao?"
"Tôi đã bàn riêng với đoàn trưởng về việc cạnh tranh công bằng, ông ấy đã đồng ý. Tôi biết mọi người nghĩ gì, nhưng màn trình diễn vở kịch múa này rất quan trọng và tôi hy vọng sẽ tìm được diễn viên phù hợp nhất để sắm vai.
Dù là người trong đoàn chúng ta hay người của các đoàn khác được chọn, mọi người đều mang lại vinh quang cho đất nước, không có sự khác biệt."
Người khác còn muốn nói thêm, nhưng nghĩ lại bà là người biên đạo vở kịch này, có đoàn trưởng làm chỗ dựa, ai có thể thuyết phục được bà?
Cô Trương nói xong, quay người rời đi, mặc kệ họ nghĩ gì.
Sau khi trở lại phòng tập, nhóm Thẩm Uyển đang thảo luận về việc tuyển chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù có cơ hội cạnh tranh vũ công là chuyện tốt, nhưng cuộc tuyển chọn lần này quá khắc nghiệt. Có tổng cộng sáu vở kịch múa đơn cổ điển, bao gồm múa ba lê, múa dân gian và múa cổ điển.
Chỉ có rất ít người đã luyện qua tất cả, lại kiểm tra ngẫu nhiên, có nghĩa là họ phải học và thành thạo tất cả các vở kịch múa chỉ trong một tuần.
"Việc này quá khó.
Tôi chỉ múa được hai trong số đó, tôi cảm thấy mình không thể sắm vai diễn quan trọng nào, tôi cảm thấy mình thậm chí không thể có được một vị trí trong nhóm."
Lý Giai Hân cảm thấy không chắc chắn nhất.
Trương Lệ Na giỏi hơn, cô ấy đã từng múa ba bài trong số đó, nhưng những cái còn lại cô ấy chưa từng luyện. Hơn nữa nếu không thường xuyên luyện tập thì không thể biểu diễn thuần thục được, nên thật ra cũng không tốt hơn là bao.
Tưởnh Linh Linh nhíu mày nói ra điểm quan trọng: "Những điệu múa này đều là các thể loại múa khác nhau, ai có thể học hết?"
Cô ấy vừa nói xong, ba người đều nhìn Thẩm Uyển.
Thực sự có.
Thẩm Uyển chủ yếu múa ba lê trong đoàn, nhưng cô cũng biết một ít về múa dân gian và múa cổ điển. Suy cho cùng, hiện nay không có sự phân loại đặc biệt nghiêm ngặt về thể loại kịch múa. Cô đa tài và có tài năng, nếu có vai chính thì lãnh đạo sẽ nghĩ đến cô đầu tiên nên tất nhiên cô có thể làm nhiều việc hơn, phát triển một cách toàn diện.
Nghĩ đến đây bọn họ lại muốn than vãn, bị so sánh với nhau thật tức c.h.ế.t, tài năng như vậy làm sao có thể so được?
Tuy nhiên, Thẩm Uyển không nắm chắc. Cô đã từng múa sáu vở kịch, nhưng gần đây cô chỉ tập bốn vở kịch, cô không nhớ rõ hai vở kịch kia, phải học tất cả các động tác vũ đạo lại từ đầu.
Cho nên cô nhún vai, vẻ mặt hơi lo lắng nói: "Các cô đừng nhìn tôi, ai cũng như nhau cả. Phạm vi đ.á.n.h giá quá lớn, tôi không thể nào biết hết được."
Trương Lệ Na gật đầu đồng ý nói: "Hơn nữa việc này quá đột ngột, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Trong những bài đ.á.n.h giá trước đây, chúng ta được cho phép chuẩn bị những gì mình giỏi nhất, tại sao lần này lại... "