---
Quy tắc tuyển chọn vừa được công bố, có người lo lắng nhưng cũng có người lại rất vui, chẳng hạn như nhóm người Lý Giai Hân. May mắn họ nghe lời Thẩm Uyển, quyết định đ.á.n.h cược, cuối cùng họ đã đúng.
Thật ra trong số hơn một trăm người có mặt, có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với họ, đều rất vui mừng vì đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Khi cô giáo tuyên bố quy tắc, nhìn biểu cảm khác nhau của những người trong đoàn, bà có thể đoán được mọi người đang mắng mình như thế nào, nhưng bà bị oan.
Nhóm lãnh đạo Tổng cục chính trị có ý đồ riêng nhưng cô Trương là người tổ chức cuộc tuyển chọn này, bà quyết định các quy tắc tuyển chọn. Sáng nay họ mới biết việc tuyển chọn ngẫu nhiên là để cho các vũ công tranh cử được chọn ngẫu nhiên.
Chuyện này lộ ra, các thầy cô và lãnh đạo Tổng cục chính trị đều mắng sau lưng, thật sự không để lại đường lui cho người trong đoàn mình.
Hóa ra cô Trương mong muốn thấy hiệu quả này, việc rút số ngẫu nhiên chắc chắn sẽ gian lận được. Vì vậy sau khi rút chỉ cần gọi các số ngẫu nhiên, các tiết mục múa đã cho biết trước, bạn có thể chọn bài múa nào bạn muốn, muốn làm đến nơi đến chốn hay thiếu nghiêm túc là lựa chọn của bạn.
Bà muốn chọn những người không chỉ là vũ công giỏi mà còn phải có chừng mực, biết mình muốn gì. Những người như vậy được chọn và tập hợp lại thì họ mới trở thành một nhóm đoàn kết.
"Được rồi, mọi người yên lặng. Bây giờ tôi tuyên bố, đ.á.n.h giá lần này chính thức bắt đầu."
Sau khi giáo viên trên sân khấu tuyên bố, mọi người muốn có ý kiến cũng không được, cơ hội chỉ có một lần phải nắm chặt lấy.
"Các em nhìn số trên tay, nghe kỹ, gọi ba lần mà không lên sân khấu thì coi như bỏ cuộc."
Giáo viên phụ trách bài đ.á.n.h giá nói thêm một câu cuối cùng, sau đó cúi đầu và gọi người đầu tiên:
"Số 26, số 26 chuẩn bị lên lên sân khấu để đ.á.n.h giá."
"Đây! Em là số 26!" Một cô gái ngồi ở hàng sau nghe thấy số lập tức giơ tay đứng dậy.
Cô ấy bị gọi bất ngờ, giọng cô ấy hơi run, có thể thấy cô ấy đang vô cùng lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô gái này nhìn khá trẻ, vẻ mặt lo lắng bước lên sân khấu. Cô giáo phụ trách quan tâm cô ấy, nhỏ giọng an ủi cô ấy, sau đó yêu cầu cô ấy giới thiệu bản thân trước và chọn vở kịch múa mà cô ấy muốn biểu diễn.
"Tôi, tôi tên là Triệu Tiểu Mạn, tôi chọn biểu diễn..."
Hai tay Triệu Tiểu Mạn run run, rất lâu sau cô ấy mới nói được.
Cô ấy có nền tảng về múa dân gian, nhưng cô ấy đã tập ba lê và múa cổ điển cho bài đ.á.n.h giá, nên sau khi bắt đầu biểu diễn, cô ấy đã mắc liên tiếp hai ba lỗi.
Sau một phút biểu diễn, sắc mặt cô ấy tái nhợt, không đợi giáo viên phía dưới thông báo kết quả, cô ấy đã biết mình không còn hy vọng.
Người mở đầu không suôn sẻ, sau hai lần gọi tên, mọi người mới dần bình tĩnh lại.
Người biểu diễn trên sân khấu càng thoải mái thì biểu diễn càng tốt, các giáo viên vốn cau mày giờ đã nở nụ cười hài lòng.
Hơn hai mươi người được gọi lên sân khấu, trong bốn người, Tưởng Linh Linh là người được gọi lên đầu tiên.
Lý Giai Hân và Trương Lệ Na lập tức cổ vũ cô ấy, Thẩm Uyển cũng chúc cô ấy may mắn.
Ngoại hình của Tưởng Linh Linh rất nổi bật, vừa bước lên sân khấu, rõ ràng những người phía dưới đã chú ý nhiều hơn.
"Xin chào thầy cô, em tên là Tưởng Linh Linh, em đến từ đoàn nghệ thuật quân khu Bắc Thành. Chuyên môn của em là múa ba lê, bài múa hôm nay em biểu diễn là..."
Nói thật, dù là tính cách hay kỹ năng cơ bản Tưởng Linh Linh hoàn toàn có thể làm chủ sân khấu. Nếu không phải có Thẩm Uyển lấn át cô ấy, không nên đ.á.n.h giá thấp sự xuất sắc của cô ấy.
Mọi người dưới sân khấu chưa biểu diễn đều căng thẳng, rõ ràng cảm thấy cô ấy là một đối thủ rất mạnh.
Sau khi cô ấy bước xuống, giáo viên phụ trách gọi người khác.
"Số 9."