---
Tôn Thanh rút được số 9, từ từ đứng dậy và bước lên sân khấu, cô ta chỉ có thể tạm gọi là dễ nhìn, hơi thấp hơn những vũ công khác.
Nhưng sau khi cô ta bắt đầu biểu diễn, mọi người mới cảm thấy trước đó mình đã đ.á.n.h giá thấp cô ta. Điệu múa của cô ta rất mạnh mẽ, xử lý rất tốt các động tác nhẹ hoặc nặng, đồng thời hoàn thành rất tốt các động tác khó, có thể nói cô ta là một thí sinh mạnh.
Tôn Thanh nhảy xong đi xuống sân khấu, Trương Lệ Na đơn phương tha thứ cho sự kiêu ngạo trước đây của cô ta, rốt cuộc thì người thực lực mới có thể kiêu ngạo.
Sau khi hai người bọn họ múa xong, vài người tiếp theo lên sân khấu cũng có điểm nhấn riêng, nhưng nhìn từ đầu đến hiện tại Thẩm Uyển cảm thấy hơi thất vọng, cô chưa thấy ai khiến cô cảm thấy là đối thủ mạnh.
Khi cô đang nghĩ vậy, cô nghe thấy người tiếp theo được gọi lên sân khấu.
"Số 3."
"Ồ, là Trần Phỉ Phỉ! Không phải cô ấy được chọn làm vũ công chính sao?"
"Trần Phỉ Phỉ là ai?"
"Cô ấy là cháu gái của đoàn trưởng Trần.
Tôi nghe nói cô ấy bắt đầu tập múa trong đoàn nghệ thuật từ năm ba tuổi, cô ấy cũng là học trò của cô Trương, nhưng đoàn không trực tiếp chọn cô ấy làm vũ công chính."
Phía dưới mọi người đang nhỏ giọng bàn tán, Thẩm Uyển nghe được vài câu, ngẩng đầu nhìn người vừa đứng trên sân khấu.
Trần Phỉ Phỉ năm nay hai mươi ba tuổi, có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, khuôn mặt rất đáng yêu, trẻ con, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ. Chỉ nhìn khuôn mặt thôi sẽ cho rằng cô ấy mới mười chín hoặc hai mươi.
Cô ấy không cao theo tiêu chuẩn của các nữ quân nhân trong đoàn nghệ thuật, chỉ 163 cm, dáng người hơi tròn. Khi cô ấy đứng trên sân khấu giới thiệu bản thân, các giáo viên dưới sân khấu đều mỉm cười dịu dàng với cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô ấy là trụ cột của Tổng cục…"
Có người nhỏ giọng nói, là người của đoàn nghệ thuật Tổng cục chính trị, bọn họ không ngờ ngay cả Trần Phỉ Phỉ cũng phải tham gia đ.á.n.h giá giống mọi người.
Trên sân khấu sau khi Trần Phỉ Phỉ giới thiệu vở kịch múa sắp biểu diễn, cô ấy từ từ vào tư thế, cô ấy chọn một đoạn rất phù hợp với ngoại hình của mình.
Đó là một điệu nhảy mừng lễ hội, phát huy được hết lợi thế của cô ấy, hầu như không có sai sót trong bất kỳ động tác khó nào. Khi cô ấy vừa dừng lại, cô giáo bên dưới lộ ra nụ cười hài lòng.
Ba người liên tiếp lên sân khấu đều có năng lực, những người phía dưới chưa bắt đầu biểu diễn cảm thấy áp lực hơn, thậm chí còn hơi lo sợ sẽ bị gọi tiếp theo.
"Tiếp theo, số 82."
Thẩm Uyển cúi đầu kiểm tra tờ giấy trong tay rồi giơ tay lên.
Cô vừa đứng dậy, Trương Lệ Na và Lý Giai Hân đã mỉm cười động viên cô, Tưởng Linh Linh cũng ra hiệu chúc cô biểu diễn tốt.
Mọi người đều mặc đồng phục quân đội màu xanh lá cây, nhưng ngay khi Thẩm Uyển bước lên sân khấu, ánh mắt của mọi người đều tự động bị cô thu hút.
Không có ý gì khác, cô gái này rất xinh đẹp, với dáng người này chỉ đứng đó thôi đã biết cô ấy chắc chắn là một người nổi tiếng.
Thẩm Uyển cong môi cúi chào mọi người, rồi đứng thẳng lên và bắt đầu giới thiệu bản thân:
"Xin chào các thầy cô, em tên là Thẩm Uyển đến từ đoàn nghệ thuật quân khu Bắc Thành.”
Vẻ ngoài của cô bắt mắt đến nỗi một số giáo viên dưới sân khấn vô thức ngồi thẳng lưng để xem màn biểu diễn của cô.
Thẩm Uyển sẽ biểu diễn vở kịch múa là vở múa ba lê đơn hay nhất của cô, cô đã múa rất nhiều lần, ngay cả khi nhắm mắt biểu diễn cũng không thể mắc lỗi.
Xem cô biểu diễn như là hưởng thụ, các động tác vũ đạo của cô rất đẹp và tự nhiên, cảm xúc của cô được thể hiện rất tốt, có thể khiến mọi người cảm thấy bị cuốn vào đó ngay lập tức.