----
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Uyển tách ra khỏi ba người kia, cô đi đến tòa nhà văn phòng gọi điện thoại.
Không may là lần này cô không gặp cô Trương, đành phải hỏi một giáo viên trực ban khác, bà ta dẫn Thẩm Uyển lên lầu ba, mở cửa một văn phòng không người để cô vào gọi điện thoại.
Cho dù nói như thế nào, bây giờ cô đã thành công thông qua kỳ thi, cho nên cô gọi điện thoại báo tin vui với Tô Yến Thành và người nhà, hơn nữa hai tháng tới nhắm chừng cô phải tập luyện bận rộn, không có thời gian liên lạc với bọn họ.
Thẩm Uyển bấm số điện thoại gọi về nhà họ Tô đầu tiên, cô nói với bà Tô tình hình gần đây, lại hỏi thăm vài câu rồi cúp điện thoại.
Cuộc điện thoại thứ hai cô gọi cho phòng làm việc mới của ba Thẩm, nhưng đợi rất lâu vẫn không có người nghe, thời gian của cô không có nhiều, chỉ có thể chờ lần sau liên lạc lại.
Cuộc điện thoại cuối cùng cô bấm số mà bản thân nhớ kỹ trong đầu, điện thoại reo lên vài tiếng nhưng không có người tiếp, trong lòng Thẩm Uyển đang cảm thấy mất mát thì đầu dây bên kia bỗng nhiên bắt máy.
“Uyển Uyển? Xin lỗi, anh vừa chấp hành nhiệm vụ trở về."
Lúc này Tô Yến Thành ở đầu dây bên này cả người đầy bùn cát, giống như người rừng mới từ trong rừng nguyên sinh đi ra, cẩn thận nghe kỹ giọng nói của anh xen hơi thở gấp gáp.
Từ sau khi được điều đến quân khu Tương Thành, Tô Yến Thành vẫn luôn tích cực tham gia huấn luyện, anh tranh thủ nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh chiến đấu ở bên này, không giống với nơi đóng quân trước kia của anh, Tương Thành nhiều núi rừng, kế hoạch chiến đấu cũng đa phần là triển khai xung quanh rừng rậm và vùng núi, lúc trước anh tốt nghiệp trường quân đội ở các quân khu luân chuyển nên đã học qua cách chiến đấu này, nhưng nếu muốn thành thạo thì vẫn cần luyện tập thực chiến nhiều hơn.
Lúc này vừa vặn anh đã kết thúc một tuần huấn luyện và trở lại quân khu, vốn phải đi tìm lãnh đạo báo cáo ngay, nhưng anh lăn lộn trong rừng sâu núi thẳm một tuần, cần được nghỉ ngơi và hồi phục lại hình tượng rồi mới đi gặp lãnh đạo, sự chậm trễ này vừa khéo gặp được cảnh vệ viên đến báo tin, sau khi đoán được có lẽ là điện thoại của Thẩm Uyển, anh vội vàng cất bước đến văn phòng nghe điện thoại.
Thẩm Uyển nắm chặt ống nghe, nghe thấy giọng anh thì cô nở nụ cười:
"Em thông qua kiểm tra rồi anh Yến Thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Yến Thành chống một tay xuống mặt bàn rồi cười cười:
"Chúc mừng Uyển Chuyển, đáng tiếc anh không thể tận mắt nhìn thấy em biểu diễn."
"Không sao đâu, nghe nói buổi biểu diễn lần này sẽ có người quay lại, đến lúc đó chiếu phim cho toàn quân xem thì anh nhất định không được bỏ qua."
Thẩm Uyển nghe được giọng nói của anh thì vô cùng thoải mái, vô thức cô trở nên hoạt bát hơn.
Tô Yến Thành rất thích sự dựa dẫm của cô đối với mình, trong lòng anh dịu lại, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười của cô:
"Vậy thật sự là quá tốt rồi, Uyển Uyển..."
Hai người còn chưa nói được mấy câu, bên phía Tô Yến Thành đã truyền đến một số tiếng động, có người đang kêu anh làm gì đó.
Thẩm Uyển thoáng nghe qua ống nghe liền hỏi:
"Bây giờ anh rất bận phải không? Vậy em không làm phiền anh nữa.”
Tô Yến Thành che ống nghe lại, anh tiện tay chỉ vào văn kiện trong ngăn tủ, quay lưng lại tiếp tục nói chuyện với cô:
"Không có việc gì, anh vừa mới làm nhiệm vụ về, lãnh đạo cho anh một chút thời gian nghỉ ngơi."
Quân nhân vào tìm anh lấy văn kiện là bạn học anh từng quen biết trong trường quân đội, lần này anh bị điều tới đây tình cờ hai người lại trở thành cộng sự, giống như là có duyên phận với nau.
Trong trận huấn luyện chiến đấu một tuần trước, hai người hợp tác với tư cách là bên xanh đã thắng lợi toàn diện, đây coi như là một tin tức tốt lành.