----
Tô Yến Thành che đi một số chi tiết, đại khái cho cô biết một ít chuyện về mình mấy ngày qua.
Vừa quay đầu lại thì anh thấy Thẩm Bắc Dương cầm văn kiện còn chưa đi, đang nháy mắt ra hiệu núp ở bên cửa nghe lén anh nói chuyện.
Sau khi bị phát hiện, Thẩm Bắc Dương đứng thẳng người, đột nhiên anh ta tức giận hét lớn một câu:
"Chào em dâu!"
Sau đó cầm giấy tờ nhanh như chớp chạy đi.
Thẩm Uyển ở đầu dây bên kia nghe được tiếng này thì bị chọc cười, cô hỏi Tô Yến Thành là ai đang nói chuyện.
“Ai không quan trọng, em không cần để ý đến anh ta."
Tô Yến Thành đưa tay day trán, lại nhẹ giọng nói chuyện với Thẩm Uyển.
Hai người vừa mới kết hôn không bao lâu đã bị chia cắt, Tô Yến Thành thật sự không muốn hai người khó có được thời gian trò chuyện lại còn phải đi bàn chuyện về người đàn ông khác.
Cuộc điện thoại này gọi hơi lâu, đến cuối cùng nếu không phải bên phía Tô Yến Thành có người thúc giục anh nhanh chóng đi báo cáo với lãnh đạo, hai người còn không nỡ cúp máy.
“... Uyển Uyển, thật muốn về sớm gặp em.”
Giọng nói trầm thấp bất lực vang lên bên tai, lập tức khiến Thẩm Uyển nhớ nhung.
Trong lòng Thẩm Uyển có chút chua xót, giọng mũi nặng hơn lại vang lên:
"Anh Yến Thành, em cũng rất nhớ anh.”
Bây giờ cô rất muốn nhào vào trong lòng anh, được anh ôm chặt, nhưng hai người cách xa nhau ngàn dặm, muốn gặp mặt cũng khó.
Sau khi cúp điện thoại, cảm giác không nỡ trong lòng Thẩm Uyển vẫn chưa qua đi, thậm chí cảm xúc nhớ nhung cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Tự dừng lại một lúc, cô mới yên lặng chỉnh đốn lại cảm xúc chuẩn bị rời đi.
Tầng ba chỉ có sáu phòng làm việc, phòng của cô ở cuối hành lang bên phải.
Sau khi Thẩm Uyển đẩy cửa đi ra ngoài, cũng không thấy giáo viên đã dẫn cô đến đây, cô mới đi ra ngoài được vài bước thì cô chợt nghe được trong phòng làm việc bên cạnh truyền đến vài câu tán gẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửa phòng làm việc này không đóng chặt, âm thanh theo khe cửa bay ra ngoài, Thẩm Uyển nhận ra giọng nói của một người trong đó chính là giáo viên đã dẫn cô tới đây, vừa muốn đi qua gọi người thì lại nghe thấy vài câu có liên quan đến cô, bước chân cô liền dừng lại.
Một người trong đó nói:
"Muốn tôi nói sao, lần này cô Trương quá cố chấp rồi, đoàn trưởng là giáo viên của cô ấy, cô ấy lại dạy cháu gái của đoàn trưởng, vốn nên thân càng thêm thân, cố ấy lại nhất định phải làm như vậy, Thẩm Uyển quả thật rất ưu tú nhưng lại khiến cho đoàn trưởng không hài lòng, cố ấy có ý đồ gì chứ?"
Một người khác thở dài nói:
"Aiii, chúng ta đều làm việc với nhau lâu rồi, tính cách của cô Trương cũng không phải bà không biết, nếu cố ấy hiểu được cách ứng biến thì đã không làm giáo viên lâu như vậy."
“Nói vậy là sao, không phải nói đoàn trưởng Vệ chuẩn bị chuyển vị trí đoàn trưởng cho bà ấy sao?”
Một người khác do dự nói:
"Tôi cũng nghe người ta đoán mò thôi, bà nghe xong cũng đừng nói ra ngoài, đó không phải là cháu gái ruột của người ta còn chưa trưởng thành, đoàn trưởng Vệ nếu thật sự coi trọng cố ấy tại sao đến bây giờ ngay cả vị trí phó đoàn cũng không giao chứ?”
"Bà nói như vậy cũng có lý, đoàn trưởng Vệ đã trả giá nhiều như vậy, chắc chắn không muốn mất đi địa vị, muốn bồi dưỡng cháu gái tiếp quản cũng là chuyện nên làm."
Người nọ lại cảm thấy suy đoán này rất đáng tin cậy, chỉ là đáng thương cho cô Trương, không biết cô ấy có biết những chuyện này hay không.
"Chúng ta nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, và..."
Tạch!
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, giáo viên dẫn Thẩm Uyển đi lên lập tức im miệng, đi tới mở cửa ra.
Bà ta ngẩng đầu nhìn sang bên phải hành lang, vừa lúc thấy Thẩm Uyển đẩy cửa đang định đi ra ngoài.
Thẩm Uyển cong môi cười với bà ta:
"Cô, em nói chuyện điện thoại xong rồi.”
Giáo viên này hơi nghi ngờ hỏi:
"Em vừa nói chuyện điện thoại xong sao?”
"Vâng, xin lỗi cô, em nhất thời không chú ý thời gian gọi hơi lâu..."
Thẩm Uyển hơi xấu hổ nói.