Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 216



----

 

Lời đồn đãi này không chỉ lưu truyền trong số các diễn viên dự tuyển tập múa kịch mới, mà ngay cả những người không được tuyển vào đoàn tổng cục chính trị đều biết việc này, hơn nữa bởi vì bọn họ thân thiết với Trần Phỉ Phỉ hơn, nên tất cả đều đứng về phía cô, cho rằng cô Trương hồ đồ, làm sao có thể để một người ngoài cướp đi danh tiếng Tổng cục Chính trị của bọn họ.

 

Nhưng nghị luận thì nghị luận, chuyện này cũng không tạo thành ảnh hưởng thực chất gì đối với Thẩm Uyển, thậm chí bởi vì sau khi tiếp nhận vai diễn chính, mỗi ngày cô đều bận rộn hơn, có lúc cơm trưa đều là Trương Lệ Na giúp cô mang về, căn bản không biết mình bị người ta nghị luận.

 

Tối hôm đó sau khi cô kết thúc luyện tập đã khuya, Thẩm Uyển vội vàng trở lại ký túc xá, rồi lại vội vàng tắm rửa trước khi nhà tắm khóa nước.

 

Lúc lên lầu bỗng nhiên bị một nữ binh tóc ngắn ở ký túc xá bên cạnh ngăn lại.

 

Trương Oánh Oánh đ.á.n.h giá Thẩm Uyển từ trên xuống dưới, đột nhiên cười khen cô:

 

"Có thể khiến Trần Phỉ Phỉ thua trận, cô còn rất có bản lĩnh.”

 

Tay Thẩm Uyển lau tóc dừng lại, nhìn về phía cô ấy không nói gì.

 

"Tôi không có ý gì khác, chỉ là gần đây nghe tin trong đoàn nên muốn khen cô một câu."

 

Trương Oánh Oánh tính tình rất sảng khoái, nhún nhún vai trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây với cô.

 

“Có tin gì liên quan đến tôi không?"

 

Thẩm Uyển cảm thấy người này rất thú vị.

 

Trương Oánh Oánh gật gật đầu rồi lại nhắc nhở cô:

 

"Nhưng cô ta không dễ đối phó như vậy, cô cẩn thận chọc phải tổ ong vò vẽ, tôi cũng không ý gì khác chỉ là không ưa cái dáng vẻ xấc láo của Trần Phỉ Phỉ, nếu cô cần thì cứ tìm tôi."

 

Sau khi lưu lại một câu như vậy, cô ấy lại xoay người đi lên lầu trước

 

Thẩm Uyển cũng nhanh chóng hiểu được lời nói hôm đó rốt cuộc là có ý gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đoàn trưởng Vệ của đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị bởi vì bị thương ở thắt lưng nghiêm trọng, gần như đã ở vào trạng thái bán ẩn lui, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở phòng tập thể d.ụ.c lớn để xem mọi người luyện tập kịch múa mới.

 

“Để tôi xem người mà A Tú khen là người như thế nào."

 

Đoàn trưởng Vệ chắp tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nói.

 

Sắc mặt cô Trương lại không hoan nghênh như vậy, nhưng vẫn chỉ về phía Thẩm Uyển nói cho hắn biết:

 

“Đó chính là đồng chí Thẩm Uyển, biểu hiện của em ấy quả thật rất tốt."

 

Trải qua hai ba ngày luyện tập, mọi người cơ bản đã nhớ kỹ vị trí di chuyển của mình, tiến độ luyện tập rất nhanh, qua không lâu nữa, bọn họ có thể đến sân khấu của khán phòng lớn tiến hành toàn bộ buổi tập trước.

 

Đoàn trưởng Vệ híp mắt nhìn sang bên kia, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi có ngoại hình xinh đẹp, không thể không nói, động tác của cô xử lý thật sự gọn gàng, Trần Phỉ Phỉ so với cô vẫn còn thiếu một chút.

 

“Ừ, rất tốt." Đoàn trưởng Vệ ý tứ không rõ nói, tiếng nói vừa chuyển còn nói:

 

"Nhưng A Tú à, Phi Phi là đứa trẻ cô nhìn từ nhỏ tới lớn, trước đó con bé đã nói với tôi, con bé bị bệnh nên lần kiểm tra cuối cùng mới không phát huy tốt, cô xem không ấy lại cho con bé một cơ hội thử xem, người trẻ tuổi mà, vẫn nên lấy khích lệ làm chủ.

 

Có hai chúng ta che chở, con bé trưởng thành chậm một chút cũng không sao."

 

"Không thể nào, nhân vật đã được xác định rồi cô à, không thể thay đổi dễ dàng như vậy được, hơn nữa cách lúc lên sân khấu biểu diễn không còn bao nhiêu thời gian nữa, tùy tiện thay người rất dễ xảy ra sai lầm."

 

Cô Trương không chút suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.

 

Đoàn trưởng Vệ cũng không để ý đến lời từ chối của cô ấy, chỉ xoay người chỉ vào các giáo viên phía sau nói:

 

"A Tú, vở kịch mới hiện tại là em phụ trách, nhưng cũng phải nghe ý kiến của những người khác nhiều hơn."

 

Trái tim cô Trương nhảy thót lên, mày nhíu chặt nói:

 

"Cô à, chuyện này rất quan trọng, không thể lại mờ ám thiên vị..."