Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 217



----

 

Lúc này nụ cười trên mặt đoàn trưởng Vệ đã hoàn toàn biến mất, lạnh giọng nhắc nhở bà:

 

"Trương Tú (Trương Tú Tú), trong đoàn này hiện tại không tới phiên cô làm chủ."

 

Dứt lời, bà ta quay đầu gọi phó đoàn trưởng lại đây:

 

"Tiểu Đàm, cô đi nói cho mọi người đoàn sẽ tuyển lại vũ công chính một lần nữa, để cho người muốn ứng tuyển chuẩn bị sẵn sàng, sáng ngày mốt một lần nữa tiến hành tuyển chọn."

 

Ý định ban đầu của bà ta là đẩy Trần Phỉ Phỉ ra làm vũ công chính, nhưng cũng phải lừa gạt những người khác một chút, làm một cuộc cạnh tranh công bằng mà tất cả mọi người đều có thể tham gia, sau đó sẽ có người nghị luận ầm ĩ.

 

"Cô giáo.."

 

Cô Trương quả thực không thể tin được, cô giáo của mình chỉ vì một người mà có thể đưa ra quyết định không để ý đến lợi ích chung.

 

Đoàn trưởng Vệ lại không thèm nhìn bà ấy trực tiếp chỉ định lại một vị giáo viên khác ngay tại chỗ, để người đó sau này toàn quyền tiếp nhận công việc của cô Trương, hoàn toàn loại trừ bà ấy ra ngoài.

 

Mọi người đang tập luyện khí thế ngất trời bị kêu dừng lại, mọi người nghe phó đoàn trưởng Đàm nói quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.

 

Hơn một tháng nữa sẽ lên sân khấu biểu diễn, lúc này đột nhiên đổi vũ công chính, thật sự có thể được sao?

 

Nhưng bọn họ người chỉ có thể nhỏ giọng bàn tán, ngay cả cô Trương bình thường quan tâm đến sân khấu nhất cũng không thấy bóng dáng đâu, bọn họ cho dù muốn phản kháng cũng không làm được gì.

 

Trong số những người này, người duy nhất cảm thấy vui mừng phỏng chừng cũng chỉ có một mình Trần Phỉ Phỉ.

 

Bị ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, Thẩm Uyển khẽ cúi đầu xuống, đáy lòng dần dần cảm thấy phiền chán, thậm chí cô còn sinh ra một loại suy nghĩ muốn vứt bỏ tất cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước kia trong lòng tất cả các binh văn nghệ, đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị chính là nơi bọn họ hướng tới nhất, bao gồm cả Thẩm Uyển cũng cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ tới nơi này, nhưng hiện tại cô không cảm thấy như vậy nữa, tổng cục chính trị chỉ là nơi tầm thường.

 

Buổi chiều hôm đó sau khi tuyên bố tin tức, Thẩm Uyển một mình trở lại ký túc xá tìm được Trương Oánh Oánh, nhờ cô mang giúp một phong thư ra ngoài.

 

Thư là viết cho chị dâu Tô, sau khi kết hôn với Tô Yến Thành, suy nghĩ của Thẩm Uyển đã có chút thay đổi, chuyện có thể tự mình giải quyết cô không muốn phiền toái nhà họ Tô nhiều.

 

Tuy nhiên Thẩm Uyển không ngốc, người khác đã muốn khi dễ cô, co lại làm rùa rụt đầu không phải tính cách của cô.

……

 

Vào ngày vai múa chính được chọn lại, phó đoàn trưởng Đàm bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại.

 

“Cái gì? Tổng tư lệnh, con dâu của Trương gia đột nhiên muốn đến tham quan?

 

Tại sao? Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại đến đây?”

 

Phó đoàn trưởng Đàm sau khi nghe điện thoại xong trong đầu tràn đầy nghi hoặc, nhưng vừa nghĩ tới thân phận đối phương không nhỏ, cô ấy không dám chậm trễ, cúp điện thoại xong lập tức dẫn người ra cửa nghênh đón, lại bảo người đi thông báo cho đoàn trưởng Vệ.

 

Mà lúc này ở trong khán phòng đoàn trưởng Vệ một lòng muốn chống đỡ cho cháu gái đến c.h.ế.t mới thôi còn không biết khách quý sắp tới cửa.

 

. . .

Bên nhà họ Tô, chị dâu Tô nhìn thấy thư Thẩm Uyển nhờ người đưa tới trước tiên liền đi nói cho mẹ chồng, mẹ chồng nàng dâu hai người xem xong thư thì tức giận không thôi, người ta đã ức h.i.ế.p đến trên đầu nhà họ Tô bọn họ, chuyện này còn có thể nhịn được à?

 

Chị dâu Tô gần như lập tức muốn đi làm chỗ dựa cho Thẩm Uyển, cuối cùng vẫn là mẹ chồng suy nghĩ chu đáo.

 

Sau đó chị dâu hẹn người bạn hồi trẻ có quan hệ khá tốt với bà chuẩn bị cùng đến tổng cục chính trị bên kia "Tham quan chút".

 

Tiền căn hậu quả chính là như vậy, khi phó đoàn trưởng Đàm cẩn thận đón người, đang tính toán giới thiệu cho họ các nơi của Tổng cục Chính trị thì chị dâu Tô không chút để ý ở trước mặt con dâu tổng tư lệnh nhắc tới chuyện Tổng cục Chính trị lần này vì chiêu đãi khách nước ngoài mà chuẩn bị sân khấu mới.