----
Được rồi, không dễ gì có thể gọi một cuộc điện thoại không bị hạn chế như vậy, hai người tỉ mỉ kể lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Mà Tô Yến Thành cũng biết chuyện cô ở đoàn văn công thiếu chút nữa bị người ta dùng đặc quyền bắt nạt.
Thẩm Uyển sợ anh lo lắng lập tức nói: "Sau này em sẽ viết thư cho chị dâu đưa về nhà, chị dâu sẽ tìm người làm chỗ dựa cho em, anh yên tâm em không bị khi dễ đâu.”
"Uyển Uyển, là anh không tốt, để xảy ra chuyện này, lại không thể giúp được cho em." Tô Yến Thành ngửa đầu tựa lưng vào ghế dựa, nắm chặt ảnh chụp trong tay.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ tứ cố vô thân của cô, anh cảm thấy mình rất vô dụng.
Lúc này Thẩm Uyển cũng có chút hối hận, sự việc đã giải quyết xong, sớm biết vậy đã không kể cho anh biết.
Dường như Tô Yến Thành cũng đoán được tâm tư của cô, bình tĩnh lại nói:
"Uyển Uyển, không cần gạt anh, mặc kệ có xảy ra chuyện gì nhất định phải nhớ nói cho anh biết, hơn nữa lần này em làm vậy là rất đúng, anh không ở nhà, gặp phải chuyện gì phải lập tức đi xin giúp đỡ từ anh cả và chị dâu, không cần phải sợ phiền bọn họ, cho dù thiếu nợ ai, anh sẽ cùng trả giúp em."
Hai người vốn là chia cách hai nơi, muốn luôn chú ý đến cuộc sống của đối phương đã rất khó, lỡ như bởi vì những thứ che giấu này mà nảy sinh hiềm khích, vậy sẽ gây cản trở tình cảm.
"Được, em biết rồi, anh cũng vậy nha, huấn luyện cẩn thận, nếu bị thương tuyệt đối không gạt em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển cảm thấy tình cảm dành cho nhau, cô cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của Tô Yến Thành, vậy cô cũng sẽ cố gắng học dáng vẻ của anh để xây dựng cuộc hôn nhân này.
Nghe được những lời này của cô, Tô Yến Thành có chút chột dạ, huấn luyện mô phỏng đều khó nhằn thật, sau khi kết thúc trên người khó tránh khỏi đều sẽ lộ chút màu sắc, chỉ là anh cảm thấy những vết thương nhỏ kia cũng không phải là vấn đề lớn, nên không có định nói cho cô biết.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, Thẩm Uyển lập tức nhạy bén truy hỏi hắn:
"Anh Yến Thành, sao anh không nói lời nào?
Nghe giọng nói khẩn trương của cô, Tô Yến Thành vội trấn an nói:
"Không có, anh cảm thấy vết thương không nghiêm trọng, chỉ là trên đùi có một vết thương nhỏ, vết thương cũng đã khép lại rồi, thật sự không có chuyện gì."
Vết thương nhỏ mà anh nói là một vết cắt dài chừng năm cm, là trong một lần diễn tập vì không quen thuộc địa hình nên thiếu chút nữa rơi xuống vách núi bị một tảng đá bén nhọn trên vách đá cắt đứt, may mắn là vết thương không sâu cho nên không cần khâu lại.
Thẩm Uyển mím chặt môi không nói gì, cô biết trong quân doanh có một số diễn tập sẽ làm c.h.ế.t người, nhưng trước đây ba Thẩm làm công tác văn phòng, cho dù tham gia diễn tập gì cũng chỉ là chỉ huy ở phía sau, người duy nhất ở đội tiền tuyến của Thẩm gia chính là Thẩm Tân, nhưng cô và anh quan hệ bình thường, Thẩm Tân cũng sẽ không viết thư về nhà kể khổ, sau khi kết hôn với Tô Yến Thành, cô mới biết được tâm trạng lo lắng sợ hãi này.
Mục đích Tô Yến Thành xin được điều đến Tương Thành quả thật trong lòng cô cũng đã hiểu rõ, anh muốn lập nhiều công, mau chóng được điều đến Bắc thành, trở về đoàn tụ với cô.
Đầu dây bên kia Tô Yến Thành không nghe thấy Thẩm Uyển nói chuyện, còn tưởng cô tức giận vì mình đã giấu giếm, nhanh chóng giải thích với cô là mình không phải cố ý giấu cô, hơn nữa về sau sẽ không bao giờ làm vậy nữa.
Thẩm Uyển bị đề nghị kia của cô Trương làm cho phân tâm, thật ra ban đầu cô có do dự một chút, mặc dù cô đã nói với cô Trương sẽ suy nghĩ kỹ, nhưng trên thực tế cô vốn dĩ không có dự định rời khỏi Bắc thành.
Nhưng bây giờ, đáy lòng Thẩm Uyển lại như nứt ra một khe nhỏ, có con kiến chui vào gặm cắn, trong lòng tràn ngập một loại đau đớn khôn xiết.