----
Cô thầm nghĩ nếu đem chuyện xúc động này nói cho Tô Yến Thành, sau khi anh biết có thể vui vẻ chờ cô được điều qua đó hay không.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, sau khi tỉnh táo Thẩm Uyển cúi đầu cong khóe môi, dùng giọng điệu nghiêm túc tiếp tục nói chuyện với anh.
"Em không có tức giận, nhưng anh bị thương lại gạt em khiến cho em rất khó chịu, anh Yến Thành không được có lần sau nữa, em sẽ rất lo lắng."
Tô Yến Thành thở phào nhẹ nhõm, cam đoan với cô lần nữa:
"Được, anh hứa với em, ngoại trừ những chuyện của quân đội, những chuyện khác anh tuyệt đối sẽ không giấu diếm em nữa."
"Ừ, nói được thì làm được."
Thẩm Uyển nói, nhưng thật ra tâm trí lại đặt chỗ khác.
Chưa có giây phút nào cô nhận ra một điều, cô là con người ích kỷ, rõ ràng Tô Yến Thành yêu cô nhiều hơn cô yêu anh.
Anh có thể vì cô mà bị điều đến một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, dốc hết sức lực vì muốn sớm ngày được ở bên cô, mà cô lại không muốn buông bỏ tất cả vinh dự ở Bắc Thành đế đi tìm anh.
Cách một cái điện thoại Tô Yến Thành không thể nhận ra tâm trạng đang thay đổi của cô, còn đang vui mừng vì được vợ lo lắng cho an nguy của mình, đồng thời cũng dặn dò cô gặp phải chuyện gì cũng tuyệt đối không nên tự mình gánh vác.
Hai người nói chuyện điện thoại gần nửa giờ, rốt cuộc đến khi cúp máy Thẩm Uyển cũng không nhắc tới chuyện kia.
Buổi chiều Thẩm Uyển bớt chút thời gian đến Thẩm gia ngồi cùng bà Thẩm một lúc, trước giờ ăn cơm tối mới rời đi quay về Tô gia.
Gần đây vì một hoạt động nào đó của quân khu Bắc Thành, Tô đại ca đã không về nhà mấy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối hôm nay biết Thẩm Uyển quay về, mới cố ý trở về trước bữa cơm tối cùng ăn một bữa cơm với cả nhà.
Tô Yến Thành không ở nhà, người ở Tô gia đều muốn bù đắp hết sức cho Thẩm Uyển, một người luôn nghiêm túc trong các cuộc họp như Tô đại ca, lúc ăn cơm cũng cố ý mở miệng khen Thẩm Uyển vài câu, làm cho chị dâu Tô cười anh ta rất nhiều.
Sau bữa cơm tối, Thẩm Uyển rửa mặt xong trở về phòng, nằm trên giường rất dễ khiến cô nhớ lại khung cảnh bên nhau thuở mới kết hôn của cô và Tô Yến Thành.
Nghĩ càng nhiều, cảm giác áy náy trong lòng cô lại càng lớn, còn có chút khó chịu.
Để ổn định lại tâm trạng, sáng sớm hôm sau Thẩm Uyển đã nói với mẹ chồng chị dâu muốn đi thăm ông bà ngoại.
Sau khi ra khỏi nhà họ Tô cô lập tức vứt hết thảy phiền não ra sau đầu, đầu tiên là đi dạo một vòng ở cửa hàng bách hóa.
Đã lâu cô không tới đó, lúc này trang phục mùa xuân trong tủ cũng đã sắp hết, sau khi đi dạo một vòng chọn trang phục mùa hè cảm thấy cũng không tệ nên đã mua hai chiếc váy.
Sau đó lại chọn quà cho ông bà ngoại, gồm có thực phẩm dinh dưỡng và đồ ăn vặt thích hợp cho người già, trong tay xách một đống đồ, mới cảm thấy thỏa mãn rời khỏi đây.
Đến nhà ông bà ngoại, đương nhiên lại không thể thiếu một màn quan tâm hỏi han, sau khi Lý Lệ Hoa đi, Thẩm Uyển tự nhiên thay thế vai trò người mẹ, ngồi cùng hai ông bà hồi lâu mới rời đi.
Trên đường về nhà lại rẽ vào khách sạn Quốc Doanh gọi một phần vịt quay tương chị dâu Tô thích ăn, cùng với hai gói điểm tâm mẹ chồng thích mang về.
Cơm tối hôm nay cũng chỉ có ba người bọn họ mà thôi, Tô đại ca chỉ có được một ngày rảnh, bây giờ lại bận rộn xem quân thành là nhà của mình như cũ.
Chị dâu Tô đã sớm quen với việc này, nhưng lúc trước cô ấy vẫn tiếc nuối vì sinh quá ít con, chỉ có một đứa con trai lớn lên cũng đi lính, bên cạnh ngay cả một người tâm sự cũng không có.
Mẹ chồng không thể tính được, cho dù quan hệ mẹ chồng nàng dâu có tốt đến đâu, có những lời cũng không thể nói ra ngoài được.
Trước kia cô ấy cực kỳ mong ngóng Thẩm Uyển được gả vào đây, bây giờ ước nguyện cũng xem như được đáp lại ở một hình thức khác.
Thấy cô mua vịt quay về, chị dâu Tô lập tức cười tít khen ngợi: "Vẫn là Uyển Uyển nhớ tới chị, quả thật chị đã muốn ăn cái này lâu rồi."