----
Có điều bây giờ vẫn không thể lập tức rời khỏi đoàn văn công Bắc thành, hồ sơ điều đến đoàn văn công Tương Thành cũng cần một ít thời gian để xử lý.
Trong thời gian này còn phải đợi thêm một tuần nữa, nhân dịp trong khoảng thời gian này cô cũng có thể bàn giao công việc với đoàn, tạm biệt bạn bè đàng hoàng, để mọi người có thể hảo tụ hảo tán.
Trình Anh ôm cô khóc bù lu bù loa, không muốn chia xa cô như vậy, vốn tưởng rằng cô sẽ đến , vẫn ở Bắc thành, lúc muốn gặp là có thể gặp, bây giờ cô được điều tới Tương thành xa xôi như vậy, về sau muốn gặp một lần cũng khó.
"Được rồi được rồi, tôi sẽ không quên cậu đâu, cậu có thể viết thư cho tôi, tôi nhất định sẽ hồi âm cho cậu, chờ khi nào đến ngày nghỉ tôi cũng sẽ về thăm cậu."
Thẩm Uyển có chút ghét bỏ cô, lau nước mắt cho cô, nhưng nhìn cô khóc thật sự đáng thương, cũng không tiện đẩy cô ra.
Trong khoảng thời gian này Tưởng Linh Linh sống chung với các cô rất tốt, Thẩm Uyển muốn đi cô ta cũng rất không nỡ, nhưng cô ta không thể khóc đầy nước mắt nước mũi như Trình Anh, chỉ có thể lúng túng nói: "Cũng đừng quên viết thư cho tôi."
Thẩm Uyển cười đáp lời: "Chắc chắn sẽ không quên."
Các chị em khác trong đoàn văn công cũng chen lên, tất cả mọi người nói: "Còn có chúng tôi, cô nhất định không được quên chúng tôi đó."
Cô vào đoàn sớm, quen biết phần lớn mọi người trong đoàn, cho dù không thổ lộ tình cảm nhưng đều ở chung với nhau rất tốt, cô vừa đi, tất cả mọi người đều cực kỳ không nỡ.
Chờ sau khi lệnh điều đi chính thức được hạ xuống, Thẩm Uyển sẽ nói với Trương Tú một tiếng, hai người định cùng ngồi xe lửa xuất phát đến Tương Thành.
Đồng thời người Tô gia cũng bắt đầu chuẩn bị rất nhiều đồ đạc cho Thẩm Uyển mang đi, sửa sang lại mới phát hiện có nhiều túi lớn như vậy, sợ một cô gái nhỏ không xách nổi nhiều đồ đạc, mới nhờ quan hệ tìm người quen ở nhà ga, trực tiếp đưa đồ đạc lên xe cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đợi đến khi đến nơi mới đưa lại, dù sao đến lúc đó chắc chắn sẽ có người đón, cũng không cần cô phải lo lắng gì.
Trước ngày xuất phát, người Tô gia cùng đến trạm xe lửa tiễn Thẩm Uyển, Trương Tú đi cùng cô, cũng được dặn dò vài câu như trên đường hãy quan tâm cô nhiều hơn.
Đợi đến khi tàu lửa sắp khởi hành Thẩm Uyển mới phất tay tạm biệt người của Tô gia, xoay người bước lên xe lửa đi Tương Thành.
Mà Tô Yến Thành ở bên kia, từ sau khi nhận được tin Thẩm Uyển muốn theo quân, cúp điện thoại xong lập tức viết báo cáo theo quân, nếu không phải ban lãnh đạo đã tan ca, đêm đó anh nhất định sẽ đệ trình lên trên.
Báo cáo theo quân đệ trình lên vốn phải mất nửa tháng mới có thể phê duyệt xong, nhưng đại lãnh đạo quân khu Tương Thành rất coi trọng Tô Yến Thành, phê duyệt cấp tốc cho anh, không đến một tuần đã phê chuẩn đơn xin của anh, người nhà theo quân an trí phòng ở cũng rất nhanh phê duyệt lại.
Khi nhận được tin Thẩm Uyển đã xuất phát, anh cũng đang gấp rút bố trí nhà mới của bọn họ, cũng may anh rể bọn họ cũng ở quân khu Tương Thành, đã giúp anh không ít việc.
Cho đến khi lên xe lửa, Trương Tú mới biết khi đó tại sao Thẩm Uyển vẫn do dự không từ chối thẳng bà ta.
"Trùng hợp vậy sao, tôi đây cần phải cảm ơn cậu ấy một tiếng, sau khi đến nơi sau sẽ mời cậu ấy ăn cơm, cảm ơn cậu ấy đã đưa cho tôi một học trò tốt như vậy."
Sau khi Trương Tú thân với Thẩm Uyển hơn, bà thật sự càng ngày càng thích cô gái này.
Không chỉ có thiên phú vũ đạo, tính cách điềm tĩnh có mục tiêu rõ ràng, một người như vậy, cho dù làm gì cũng nhất định sẽ thành công.
Thẩm Uyển nghe xong lời của bà ta lại cảm thấy, đoán chừng Tô Yến Thành lại muốn cảm ơn bà ta hơn.
Khi xe lửa đến ga Tương Thành đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, toàn bộ hành trình chỉ có mười mấy tiếng, người nhà Tô gia mua vé giường nằm cho các cô, ngủ một giấc dậy không bao lâu đã đến nơi.