Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 228



 

----

 

Nhưng hiện tại Thẩm Uyển chủ động nói tình nguyện vào quân đội, bà đương nhiên rất vui mừng, nhưng cũng cảm thấy có chút mắc nợ cô.

 

Thẩm Uyển nắm lấy tay mẹ chồng, lại quay đầu nhìn về phía chị dâu Tô nói:

 

"Không đâu, mẹ, mẹ và chị đối xử tốt với con con đều nhớ rõ, tuy rằng con sẽ điều đi, nhưng sau này chỉ cần có ngày nghỉ con và anh Yến Thành nhất định sẽ thường xuyên trở về."

 

Vốn dĩ chị dâu Tô còn cảm thấy quá đột ngột và không nỡ, nghe xong lời này cũng cười rộ theo.

 

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, người ở Tô gia về phòng nghỉ ngơi sớm, để lại phòng khách cho Thẩm Uyển.

 

Hôm nay đúng lúc Tô Yến Thành không bận, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên lập tức bắt máy.

 

Nghe thấy giọng vợ ở đầu dây bên kia truyền đến, Tô Yến Thành cảm thấy cảm giác toàn bộ mệt mỏi đều biến mất, anh đang muốn vui vẻ nói chuyện với đầu dây bên kia, lại nghe Thẩm Uyển cho anh một bất ngờ lớn khác.

 

Sau khi điện thoại được kết nối, Thẩm Uyển cười nói với anh:

 

"Anh Yến Thành, em sắp được chuyển đến Tương Thành rồi."

 

Tô Yến Thành lập tức ngẩng đầu dậy, tay cầm ống nghe điện thoại rung lên, trong lòng trào dâng cảm giác vui mừng và kích động, sau đó là sự thêm kinh ngạc và không dám tin.

 

"Em nói em chuẩn bị đi tìm anh rồi, anh Yến Thành anh không vui sao?" 

 

Cô biết tâm trạng lúc này của anh nhất định rất phức tạp, Thẩm Uyển nhếch khóe môi muốn xuyên tạc ý tứ của anh.

 

Tô Yến Thành lập tức nói: "Không có, anh đương nhiên rất vui mừng."

 

Sau khi nhận ra cô cố ý trêu chọc mình, khóe môi mím chặt của Tô Yến Thành mới nới lỏng một chút, cách điện thoại hỏi cô:

 

"Tại sao đột nhiên lại quyết định muốn điều tới Tương Thành?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh không hề nghi ngờ việc xảy đột ngột ra của Thẩm Uyển là bị người khác ép buộc, hai người họ tuy rằng không ở chung với nhau nhiều, nhưng anh rất hiểu tính tình Thẩm Uyển, chuyện cô không muốn làm tuyệt đối không ai có thể ép cô.

 

Vì vậy ý nghĩ điều tới Tương Thành là do cô tự mình quyết định.

 

Giọng nói Thẩm Uyển rất nhẹ nhàng, có chút đáng thương nói:

 

"Không có lý do gì cả, là vì nhớ anh, không muốn chia xa với anh đó."

 

Một bên tai đang dán vào ống nghe của Tô Yến Thành thoáng chốc đỏ lên một mảng, tuy rằng hiểu được cô lại cố ý trêu chọc, nhưng anh vẫn mềm lòng.

 

Thẩm Uyển ỷ anh không nhìn thấy, lặng lẽ c.ắ.n môi dưới, sau đó cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Có điều lời cô nói cũng là thật lòng, vốn dĩ ngay từ đầu cô muốn trực tiếp từ chối, nhưng vừa nghĩ tới anh ở Tương Thành, lại không có cách nào nhẫn tâm từ chối ngay lập tức như vậy, mới cho cô Trương cơ hội thuyết phục cô.

 

Thẩm Uyển nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề ở phía đối diện, vành tai hai bên đều bắt đầu nóng lên, cô đang định làm như không có việc gì nói sang chuyện khác thì lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ phía bên kia truyền đến.

 

"Uyển Uyển, anh cũng rất nhớ em, rất muốn được gặp em ngay bây giờ." 

 

Tô Yến Thành nhắm mắt lại, trong đầu tràn đầy bóng dáng của vợ mình.

 

Mỗi lần huấn luyện kết thúc, đầu óc trống rỗng anh sẽ không tự chủ nghĩ đến cô, anh phải cật lực kiềm chế mới có thể khống chế được suy nghĩ của mình.

 

Khoảnh khắc nghe thấy cô nói muốn tới Tương Thành, nói muốn tới tìm anh, sợi dây thần kinh của Tô Yến Thành căng thẳng đến mức thiếu chút nữa đứt ra hoàn toàn, muốn lập tức chạy về Bắc thành tự mình đón cô.

 

Cảm giác ngọt ngào khôn xiết dâng lên trong lòng, Thẩm Uyển cúi đầu không tự chủ nở nụ cười: "Đợi ngày mai em về đoàn sẽ đưa đơn đệ trình, anh Yến Thành, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi."

 



 

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Uyển thuận đường ngồi xe quân sự của anh cả Tô trở lại quân khu Bắc Thành, chuyện đầu tiên khi vào trong đoàn, chính là nộp đơn đã viết xong của cô lên.

 

Có Tô gia hỗ trợ chu đáo, đơn xin của cô nhanh chóng được phê duyệt.