----
Văn phòng của đoàn trưởng Lưu ở tầng hai, Trương Tú dẫn Thẩm Uyển đi đến cửa, cửa phòng làm việc không đóng, đoàn trưởng Lưu nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bọn họ, bày ấy lập tức mỉm cười thân thiện, mời bọn họ vào trong.
“Cô à, đây chính là đồng chí Thẩm Uyển mà em đã nói.
Em đã tốn rất nhiều công sức mới đưa em ấy đến đây.
Cô không biết đâu, đồng chí Thẩm Uyển đang là hạt giống tốt đang bị cả Bắc Thành và Tổng cục Chính trị tranh giành.”
Vừa nhìn đã biết quan hệ giữa Trương Tú và đoàn trưởng Lưu rất tốt, vừa vào cửa câu nói đầu tiên chính là khen ngợi học trò của mình trước mặt cô giáo.
Thẩm Uyển ra vẻ hơi ngượng ngùng, đi theo Trương Tú, lễ phép chào hỏi:
“Xin chào, đoàn trưởng Lưu.”
Gương mặt đoàn trưởng Lưu trông còn khá trẻ, chỉ hơn bốn mươi tuổi, bà để tóc ngắn ngang vai, mặt mày ôn hòa dễ gần, nghe Trương Tú nói xong, bà nhìn Thẩm Uyển từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt tỏ vẻ hết sức hài lòng, nói thẳng:
“Chỉ nhìn bề ngoài, quả thật là cô bé không tồi.”
Trương Tú không vui nói:
“Đó là bởi vì cô chưa nhìn thấy em ấy biểu diễn, em ấy là trụ cột của đoàn văn công Bắc Thành, em đã kéo về đây đó, cô nhất định phải trân trọng.”
“Ha ha ha, được rồi, tôi tin em, trung đoàn chúng ta có thêm hai mãnh tưởng mới, lát nữa báo danh xong tôi sẽ tự mình dẫn hai người đến phía sau phòng tập nhìn xem.”
Lời của đoàn trưởng Lưu thật ra muốn kiểm tra trình độ của Thẩm Uyển, mặc dù bà ấy tin tưởng vào Trương Tú, nhưng dù sao phải tận mắt nhìn thấy bà ấy mới dám trọng dụng Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển hiểu rõ những gì Trương Tú vừa nói là để tạo cơ hội cho cô biểu diễn, cho dù trước đây cô được coi trọng như thế nào trong đoàn, khi đến một nơi mới, cô cũng sẽ phải bắt đầu lại. Cũng may có cô Trương ở đây, đã giúp cô tiết kiệm rất nhiều công sức.
“Cô cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không thua kém diễn viên múa giỏi nhất của cô đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Tú khoe khoang nói, cho thấy cô ấy tin tưởng Trầm Uyển nhiều đến mức nào.
Nghe cô liên tục khen ngợi, trong lòng đoàn trưởng Lưu cũng có chút tò mò.
Hôm qua khi Trương Tú đến thăm bà ấy, đã khen ngợi cô gái này, vốn dĩ bà không để trong lòng, bà ấy từng dạy Trương Tú, hai người chưa chưa từng ngừng liên lạc với nhau, bây giờ được chuyển về đây cũng là chuyện tốt.
Học trò cũ muốn đẩy học trò của mình lên, đoàn trưởng Lưu có thể hiểu được, bà ấy nghĩ chỉ cần sau này cô gái này biểu hiện tốt thì bà ấy sẵn sàng tìm cho cô một vị trí tốt trong đoàn.
Sau khi ra khỏi văn phòng của đoàn trưởng Lưu, Trương Tú đưa Thẩm Uyển đến gặp một sĩ quan khác, dặn cô điền xong thông tin thì xuống tầng dưới đợi mình, rồi sau đó cùng nhau đến phòng luyện tập.
Thẩm Uyển gật đầu đồng ý, sau khi bàn giao xong, cô lập tức đi thẳng xuống lầu.
Trương Tú đi theo đoàn trưởng Lưu đến văn phòng khác họp, chờ sau khi bọn họ đi ra ngoài, cô ấy lại dẫn Thẩm Uyển đi đến phòng tập luyện của đoàn văn công.
Điều kiện và các sắp xếp của Đoàn văn công Tương Thành vẫn hơi kém hơn Đoàn văn công Bắc Thành một chút, đội vũ đạo có 36 nữ binh và chỉ có 21 nam binh.
Đội kịch nói và đội ca hát cộng lại chỉ có hơn 30 người, cộng thêm đội nhạc cụ có hơn 20 người, tổng cộng chỉ có hơn 100 người.
Nhưng ít người hơn cũng không phải là ít cạnh tranh hơn, mọi người đều muốn đứng trên một sân khấu tốt, ở đâu cũng sẽ có cạnh tranh.
Gần đây đúng lúc trong đoàn đang chuẩn bị biểu diễn, khi đoàn trưởng Lưu đưa bọn họ ra ngoài phòng tập thì các vũ công bên trong đã bắt đầu tập luyện.
Trí nhớ của Thẩm Uyển khá tốt, vừa nhìn vào đã thấy vài người quen, cách đây không lâu khi sân khấu tổng chính vừa kết thúc, cô có nghe thấy Trương Lệ Na nói với mình một tin đồn, nói Tôn Thanh muốn tìm quan hệ để ở lại Bắc Thành.
Bây giờ nhìn thấy cô ấy ở đây có nghĩa là cô ấy đã không thể ở lại Tổng cục Chính trị như mong muốn.
Bây giờ cô nhìn thấy cô ta ở đây có nghĩa là cô ta không thể ở lại tổng cục như mong muốn.
“Nhìn đi, mặc dù trong đoàn chúng ta không có nhiều người, nhưng khi bắt đầu tập luyện cũng rất ra dáng.”