----
Thẩm Uyển có thể nhìn thấy vẻ thân thiện, đơn thuần tốt của cô ấy, nói cảm ơn với cô ấy.
"Cảm ơn."
Không phải chỉ có một mình Triệu Lan Lan nhận ra Thẩm Uyển, Ngô Tuệ Tuệ và Tôn Thanh cũng nhận ra cô, cả Trương Tú đang đứng cạnh đoàn trưởng và cô Quý vừa gọi cô ấy là phó đoàn trưởng.
Mặc dù Ngô Tuệ Tuệ không hiểu tại sao những người trong đoàn văn công lớn Bắc Thành lại nhất quyết muốn đến địa điểm nhỏ bé của bọn họ, nhưng vẫn không ngăn được cô ta khiến người khác không vui.
Cô ta quay đầu liếc nhìn vẻ mặt Tôn Thanh không tốt, giễu cợt nói:
“Có người tìm mọi cách để ở lại Bắc Thành, đáng tiếc người ta không thích. Nhìn xem những người thực sự có năng lực, đi đến đâu cũng có người nâng đỡ.
Người nào đó, tốt hơn hết là nên nhanh chóng thức thời thoái vị và nhường chỗ cho người xứng đáng hơn đi.”
Tôn Thanh cũng không để ý đến cô ta, nhìn chằm chằm Trương Tú đang đứng cạnh đoàn trưởng Lưu vài lần, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Sau khi Thẩm Uyển thay quần áo trở về, cô Quý cũng lấy những tờ giấy có ghi sẵn thứ tự trên đó và đưa cho bọn họ.
Tổng cộng có sáu người, Thẩm Uyển rút được vị trí thứ năm.
Trình tự này khá tốt, trong lúc những người khác biểu diễn, đúng lúc cô có thể khởi động và quan sát.
Tôn Thanh rút vị trí thứ ba, trong lòng cô ấy không hề oán hận cô Quý đã thay đổi mình, cô ấy cũng biết trạng thái gần đây của mình không ổn lắm.
Ngô Tuệ Tuệ nói đúng, quả thật cô ấy muốn ở lại Tổng cục chính trị, thậm chí còn không ngần ngại để nắm bắt mọi cơ hội có được.
Màn biểu diễn của hai người đầu tiên đều đúng quy củ, khả năng vũ đạo của Tôn Thanh thật sự rất tốt, khi nhìn thấy cuối cùng cô ấy cũng trở nên nghiêm túc, cô Quý có chút hài lòng.
Sau khi người thứ tư biểu diễn xong, Thẩm Uyển đứng dậy, nhờ các đội viên trong đội âm nhạc điều chỉnh một đoạn nhạc và múa một điệu múa đơn mà cô đã từng nhảy lúc trước.
Bản nhạc dài ba phút rưỡi, trong suốt quá trình múa không ai gọi Thẩm Uyển dừng lại cả, cho đến khi động tác cuối cùng của cô kết thúc hoàn hảo, đoàn trưởng Lưu mới dẫn đầu vỗ tay khen ngợi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra Trương Tú thật sự không lừa gạt bà ấy, đây thật sự là một hạt giống tốt mà, không đúng, bọn họ đã tìm được bảo bối rồi.
Ánh mắt cô Quý cũng đầy vẻ kinh ngạc, suýt chút nữa muốn giao vũ công chính cho cô ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến vẫn còn một người mới ở phía sau nên đã kiềm chế lại.
“A Tú, ánh mắt của em thật sự lợi hại”,
Đoàn trưởng Lưu hoàn toàn tin tưởng, quay sang học trò cũ của mình, hào hứng nói:
“Có en ấy ở đây, em cảm thấy an tâm.
Sau này em muốn làm gì tôi đều ủng hộ hết, em có thể có toàn quyền làm chủ mọi chuyện ở trong đoàn chúng ta.”
Trương Tú hơi bất đắc dĩ mỉm cười, lại có vài phần tự hào nói:
“Đoàn trưởng, bây giờ cô mới tin em sao, nhưng không phải ánh mắt của em tốt mà là Thẩm Uyển quá xuất sắc.”
Khi người cuối cùng bước lên sân khấu thì không còn hy vọng gì nữa, sau màn trình diễn vừa ý, cô Quý trực tiếp tuyên bố vũ công chính trong vở kịch khiêu vũ này sẽ là Thẩm Uyển.
Quyết định xong, cô ấy mới nhớ tới đoàn trưởng và phó đoàn trưởng vẫn đang đứng sang một bên, vội vàng quay lại hỏi ý kiến bọn họ.
Đoàn trưởng Lưu thay đổi thái độ lúc trước, nghiêm túc dặn cô Quý:
“Đồng chí Thẩm Uyển giao cho cô trước.
Tập luyện thật tốt, cố gắng mang đến cho các chiến sĩ một sân khấu đặc sắc nhất.”
Cô Quý mỉm cười hứa với bà ấy:
“Đoàn trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được.”
Trương Tú mỉm cười với Thẩm Uyển, bảo cô tập luyện ở đây trước, buổi chiều sẽ đến cô ấy đến đến tìm cô sau.
Sau khi đoàn trưởng và phó đoàn trưởng đi rồi, Quý lão sư cũng sắp xếp để mọi người tiếp tục luyện tập.
Vở kịch múa đang được đoàn văn công luyện tập trước đây Thẩm Uyển đã biểu diễn trong đoàn văn công Bắc Thành rất nhiều lần, ngoại trừ một vài điểm khác biệt nhỏ, cô có thể theo kịp tiến độ rất nhanh.