Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 265



 

----

 

Quay đầu lại liền thấy Tô Yến Thành đang đứng ở cửa phòng bếp bình tĩnh nhìn cô, không khỏi nở nụ cười hỏi: "Về hồi nào vậy, sao anh không lên tiếng?"

 

Tô Yến Thành nhìn thoáng qua trong bếp, lại đ.á.n.h giá cô từ trên xuống dưới nói: "Sao tự dưng em lại nấu cơm, tay không bị thương chứ?"

 

"Không có." Thẩm Uyển đưa tay ra cho anh xem, lại có chút yếu ớt giải thích với anh: "Hôm trước sinh nhật anh mà hai đứa mình đều quên mất, hôm nay em muốn làm cho anh một bát mì sốt tương để bù lại."

 

Tô Yến Thành cũng không nhớ rõ sinh nhật của mình, không nghĩ tới Thẩm Uyển là vì anh mới xuống bếp, trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng cùng cảm động, nếu không phải bận tâm trên người mình bẩn, thì anh thật sự muốn nhào đến ôm cô.

 

Ánh mắt anh nhìn cô quá nóng, ý nghĩ bên trong quả thực không giấu được, Thẩm Uyển thấy vậy đỏ mặt, đẩy anh nói: "Trong bình nước ấm có nước nóng, anh đi tắm trước đi, ra ngoài là có thể ăn cơm rồi."

 

Tô Yến Thành cong khóe miệng xoay người, nhưng anh không dùng nước nóng, cầm lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh, nhanh chóng tắm một cái rồi đi ra.

 

Bên này Thẩm Uyển vừa mới vớt mì ra, thấy trên đầu anh còn nhỏ giọt nước đi ra, tùy ý dùng khăn lông lau hai cái, Tô Yến Thành đi nhanh đến trước mặt cô, tiếp tục thực hiện chuyện vừa rồi về đến nhà đã muốn làm .

 

Thẩm Uyển bị anh hai tay ôm eo rồi nhấc bổng lên, mũi chân rời khỏi mặt đất cô nhanh chóng ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng, đầu của anh liền thuận thế vùi vào trong cổ cô nhẹ nhàng hít thở thở ra.

 

Hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, bả vai Thẩm Uyển co rụt lại có chút buồn cười vỗ vỗ anh nói: "Được rồi, ăn cơm trước đi, để lâu mì sẽ vón cục đấy, hôm nay là lần nấu ăn đầu tiên của em, anh không muốn nếm thử tay nghề của em sao?"

 

Tô Yến Thành ngẩng đầu, môi mỏng dán vào môi cô nhẹ nhàng ấn xuống mới buông tay ra, gật đầu nói: "Em ngồi xuống đi, để anh bưng ra."

 

anh vớt mì đã nấu chín vào hai cái bát, rồi bỏ rau củ Thẩm Uyển đã cắt sẵn vào, cuối cùng rưới lên một muỗng nước sốt nồng đậm.

 

Thẩm Uyển rút ra hai đôi đũa, đi theo anh đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa một đôi đũa cho anh, nhìn anh trộn đều rồi ăn miếng đầu tiên, không khỏi chờ mong hỏi anh: "Ăn ngon không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ thật vừa rồi tương nấu xong cô đã nếm thử một miếng, hơi mặn một chút, có thể là do cô có thêm một chút xì dầu, nhìn chung vẫn rất thơm, nhưng nhìn anh ăn, trong lòng lại có chút căng thẳng.

 

“Ăn ngon.”

 

Tô Yến Thành khẳng định, cúi đầu lại ăn một miếng lớn, tiếp theo cười ngẩng đầu nói:

 

"Uyển Uyển, đây là mì trường thọ ngon nhất anh từng ăn.”

 

Thẩm Uyển thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa của mình bắt đầu trộn mì, thấy anh thích liền nói: "Anh thích ăn vậy lần sau em sẽ làm cho anh nữa.”

 

Vừa rồi cô phát hiện, thật ra mình cũng không ghét nấu cơm như vậy, nhìn anh ăn vui vẻ, cô cũng cảm thấy vui vẻ, thỉnh thoảng làm một chút vẫn có thể.

 

"Rõ ràng đã nói trong nhà sau này anh sẽ nấu cơm, kết quả bữa thứ nhất vẫn là em làm, lần sau nên đến phiên em nếm thử tay nghề của anh."

 

Tô Yến Thành vừa đưa cho cô một cái khăn tay lau khóe miệng dính tương, vừa nói.

 

Thẩm Uyển nhận lấy, lau xong đặt lên bàn, biết nghe lời đáp: "Được rồi, lần sau đổi lại anh làm cho em ăn.”

 

Lúc này vẫn chưa phổ biến sinh nhật, những năm trước đến sinh nhật Thẩm Uyển nếu cô không kịp về nhà, Lý Lệ Hoa sẽ chuẩn bị cho cô một bàn đồ ăn ngon sau hoặc trước sinh nhật coi như chúc mừng.

 

Cho nên sinh nhật hai mươi chín tuổi của Tô Yến Thành mới trôi qua trong quên lãng của mọi người, thật ra nếu Thẩm Uyển không nhớ ra, ngay cả bản thân anh cũng không nhớ rõ còn có chuyện sinh nhật.

 

Nhưng không nhớ thì thôi, nếu có người nhớ đến, thì cảm giác được người ta để trong lòng nhớ thương vẫn khiến anh cảm thấy được quan tâm vui vẻ.

 

Ăn cơm xong, Tô Yến Thành chủ động vào phòng bếp thu dọn nồi bát, lau tay xong liền tìm Thẩm Uyển đang gấp quần áo trong phòng ngủ.