Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 269



 

----

 

Tay thầy Võ cầm một thanh kiếm được thiết kế đặc biệt cho vai thủ lĩnh thổ phỉ, vung vẩy mấy cái rồi bật cười.

 

Tất cả mọi người đã sớm thay đổi trang phục diễn, trên mặt thầy Võ dán râu giả, nhướng mày trừng mắt cầm đại đao đứng đó, khí thế hung dữ kia không cần diễn mà toàn thân anh đã tự toát lên.

 

Đợi đến khi Thẩm Uyển mặc đồ dân tộc Mèo xuất hiện, thiếu nữ thanh thuần linh động bị thủ lĩnh thổ phỉ cưỡng chế bắt về trại, cả chặng đường nhận hết kinh hãi, sau đó còn bị ép gả cho thủ lĩnh thổ phỉ. Khán giả tạm thời dưới sân khấu bị cảm xúc của cô lây nhiễm nhập diễn, tất cả đều bắt đầu khiển trách tức giận mắng thổ phỉ.

 

Những người dưới sân khấu này là những thành viên trong đội tuyên truyền, họ đến để chuẩn bị trước, khi các đồng chí trong đoàn văn công lên sân khấu diễn tập, họ ở dưới nhìn, vừa khen ngợi người trong đoàn văn công thật là lợi hại, vừa cảm thán sự chênh lệch giữa bọn họ.

 

Đợi đến năm giờ chiều, người đến xem biểu diễn lần lượt vào sân, Thẩm Uyển là người cuối cùng lên sân khấu, vị trí hậu trường không lớn, để nhường chỗ cho người khác, cô chỉ có thể ở dưới sân khấu xem biểu diễn trước.

 

Thẩm Uyển đã sớm thay xong trang phục diễn xuất, một thân trang sức bạc của người Mèo đi tới chỗ nào cũng rất thu hút sự chú ý. Bởi vì chuyện này, nên cô không đi lung tung, mà tìm nhân viên công tác của cung văn hóa xin người ta một gian phòng không ai dùng để nghỉ ngơi.

 

Cô mới vừa ở bên trong đợi một lát, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Uyển còn tưởng là Triệu Lan Lan nên vội đi tới mở cửa, không nghĩ tới người đứng ở cửa lại là Tô Yến Thành.

 

"Sao anh lại tới đây?" Thẩm Uyển hết sức vui mừng kéo người vào, trên mặt mang theo nụ cười hỏi.

 

"Anh đi theo xe bộ đội tới đây." Tô Yến Thành nói xong, ánh mắt dừng lại ở trên người cô chăm chú nhìn thật lâu.

 

Thẩm Uyển cũng rất thích bộ trang phục dân tộc thiểu số này, liền đi một vòng trước mặt anh hỏi: "Em mặc cái này có đẹp không?"

 

Trên đầu cô đội mũ bạc kiểu chim phượng đặc trưng của người Mèo địa phương, trước n.g.ự.c còn có một vòng cổ bạc hoa lệ, cử động một cái là nó lại leng keng vang lên, cả người vô cùng linh động xinh đẹp.

 

"Đẹp lắm." Tô Yến Thành nhìn cô, rất nghiêm túc nói, trong mắt tình ý đã muốn tràn ra.

 

Thẩm Uyển càng thêm vui vẻ cong mắt cười với anh, Tô Yến Thành cũng nhếch môi cười.

 

Hai người đi tới bên cạnh ngồi xuống, Thẩm Uyển lúc này mới chú ý tới anh còn mang theo hai hộp cơm tới.

 

Sau khi mở ra, trong một hộp cơm chứa bánh bao và bánh dày gạo nếp, trong một hộp cơm khác cũng chứa đầy một hộp canh xương bí đao.

 

"Bánh bao và bánh dày là chị hai làm, nhân lúc mới vừa ra khỏi nồi anh đem theo cho em ăn luôn, canh là lấy ở căn tin, đem tới đây chắc không còn nóng nữa đâu."

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Yến Thành lại từ trong túi lấy ra thìa được bọc kỹ trong khăn tay cho cô, để cho cô uống trước hai ngụm canh.

 

Buổi chiều tập luyện xong mọi người không có thời gian ra ngoài ăn cơm tối, người của cung văn hóa cấp nước nóng cho các cô, Thẩm Uyển cũng chỉ ăn hai miếng bánh bích quy lót bụng, giờ vừa hay đang đói bụng, vừa uống vừa hỏi anh ăn cơm chưa.

 

Tô Yến Thành kêu cô ăn trước, sau đó nhớ tới cái gì đó hỏi lại cô: “Em ăn cơm tối chưa?”

 

Thấy Thẩm Uyển lắc đầu, anh lại bất giác nhíu mày.

 

“Không phải đúng lúc anh tới sao, mấy thứ này em ăn đủ no rồi. À em chia cho bạn bánh bao với bánh nếp chị hai làm được không?”

 

Tô Yến Thành mang theo ba cái bánh bao, sáu cái bánh dày to bằng bàn tay, đem hộp cơm nhét đầy, dù sao một mình cô ăn cũng không hết. Vừa hay mấy người Triệu Lan Lan chưa ăn gì, có thể cho họ một chút, nhưng những thứ này là Giang Hồng Liên làm, trước khi chia cô phải hỏi Tô Yến Thành đã.

 

Anh đương nhiên không có ý kiến, sau đó Thẩm Uyển cầm hộp đứng dậy đi ra ngoài tìm Triệu Lan Lan, bánh bao cô để lại một cái, bánh dày để lại hai cái.

 

Chia đồ xong, cô lại trở về phòng nghỉ, vừa ăn vừa nói chuyện với Tô Yến Thành, mãi đến hai mươi phút trước khi lên sân khấu mới trở về hậu trường.

 

Tô Yến Thành đi theo cô, đứng gần sân khấu chờ cô lên sân khấu biểu diễn.

 

Khán phòng của cung văn hóa còn lớn hơn khán phòng của đoàn văn công Tương Thành, bình thường nhiều nhất có thể chứa được gần ngàn người, lúc này dưới sân khấu ngoại trừ người ngồi, còn có người đứng, bám víu vào cột, ngồi xổm chen chúc cùng một chỗ, tất cả mọi người cộng lại ít nhất có hai ba ngàn người.

 

Các diễn viên đoàn văn công vừa lên sân khấu, đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của khán giả dưới sân khấu, nhưng khi tình tiết tiến triển mọi người đi sâu hơn vào vở diễn, ai cũng trở nên phẫn nộ và ước gì có thể cầm d.a.o lên sân khấu tự tay trừng trị nên thủ lĩnh thổ phỉ xấu xa.

 

Diễn đến khi vai thủ lĩnh thổ phỉ do Vũ lão sư đóng muốn ép cưới A Y, khán giả dưới đài thậm chí giơ tay hô lên khẩu hiệu, với tư thế như vậy nếu trong tay bọn họ có trứng thối, phỏng chừng không nói lời nào đã ném lên đầu Vũ lão sư.

 

Mãi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, A Y được giải cứu, thủ lĩnh thổ phỉ bị A Y và đội tiêu diệt thổ phỉ liên hợp tiêu diệt, dưới sân khấu nhất thời bộc phát ra tiếng vỗ tay ầm vang, tiếng trầm trồ khen ngợi càng không ngừng.

 

Kịch múa mới của chủ biên Thẩm Uyển, sân khấu đầu tiên thành công mỹ mãn.

 

Sau khi tất cả diễn viên múa biểu diễn xong cùng cúi người chào khán giả, Thẩm Uyển tìm đến chỗ của Tô Yến Thành, vô cùng vui vẻ nở nụ cười với anh.