Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 271



 

----

 

Cô cũng không lo lắng sẽ xuất hiện người có năng lực uy h.i.ế.p địa vị của cô, mà ngược lại, Thẩm Uyển cảm thấy cuộc sống quá êm đềm cũng không có ý nghĩa. Một người đứng đầu trong thời gian dài thì rất dễ buông lỏng cảnh giác, thực lực không tiến mà chỉ có lùi.

 

Chờ Trương Tú nói chuyện xong rời đi, Thẩm Uyển trở lại phòng tập luyện, chợt nghe cô Quý tuyên bố kế tiếp phải bắt đầu buổi biểu diễn an ủi đại đội.

 

Thẩm Uyển vừa mới biết được từ Trương Tú rồi, không có gì ngạc nhiên khi những người còn lại trong nhóm đều than thở.

 

Liên tục tập luyện hơn một tháng chẳng phân biệt được ngày đêm, thật vất vả mới kết thúc buổi biểu diễn, tưởng rằng có thể thoải mái một đoạn thời gian, không nghĩ tới lại phải bắt đầu biểu diễn an ủi, lần này ít nhất phải bận rộn gần nửa tháng.

 

Đều là một đám người trẻ tuổi, có cảm xúc gì đều bày lên trên mặt, nhìn bộ dạng ủ rũ của bọn họ, cô Quý sao lại không đoán được suy nghĩ của bọn họ, vì thế hào phóng nói:

 

"Đừng la nữa, tôi đồng ý với mọi người, chờ buổi biểu diễn an ủi kết thúc, sẽ cho mọi người nghỉ hai ngày, đi đâu chơi cũng được."

 

Nói xong bà ấy chuyển giọng, nhìn mọi người hai mắt tỏa sáng phía dưới, lại nghiêm túc nói:

 

"Nhưng tôi cũng có điều kiện, trong lúc diễn xuất tất cả mọi người đều giữ vững tinh thần cho tôi, ai cũng không được làm rớt dây xích làm mất mặt đoàn văn công chúng ta, có làm được không?"

 

“Có thể!”

 

“Đương nhiên có thể!”

 

"Cô giáo, chúng em có thể!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ nghỉ gần ngay trước mắt, lúc này ai dám không có mắt làm trái ý, sợ là sẽ bị mọi người cùng nhau hành hung một trận.

 

Cô Quý nghe bọn họ tràn đầy tự tin trả lời, không còn bộ dạng buồn bã ỉu xìu vừa rồi, trong lòng lại nhịn không được muốn cười.

 

“Được, vậy mọi người luyện tập chăm chỉ.”

 

Sau khi kết thúc buổi luyện tập buổi trưa, Thẩm Uyển và mấy đội viên cùng đi căn tin ăn cơm, vừa mới ăn cơm xong chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống, vừa vặn gặp đội ngũ đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại trở về, một đám người trong nháy mắt phủ kín căn tin.

 

Thẩm Uyển ngẩng đầu, từ trong đám người đi cuối cùng liếc mắt nhìn thấy Tô Yến Thành mặc trang phục huấn luyện, thân hình cao lớn của anh đi trong đám người vẫn đặc biệt nổi bật.

 

Tương Thành nằm ở phía nam, người bên này chiều cao trung bình không cao bằng phương bắc. Các chiến sĩ trong quân doanh xem như tố chất thân hình đặc biệt tốt, nhưng những người cao trên một mét tám mươi đều không tới một phần năm, chiều cao trung bình của họ không tới một mét bảy mươi ba.

 

Ngay cả các binh sĩ văn nghệ có thân hình cao ráo được đặc biệt chọn lựa trong đoàn văn công, chiều cao trung bình của nữ binh cũng chỉ khoảng một mét sáu mươi ba, còn chiều cao trung bình của nam binh không đến một mét bảy mươi lăm.

 

Thẩm Uyển cao có một mét sáu mươi tám, so ra ở trong đoàn thì vóc dáng tương đối cao. Trước kia ở Bắc thành cô còn có một đội viên nữ cao hơn một mét bảy mươi hai. Ở Tương thành bên này, trong đoàn văn công nữ binh cao hơn một mét sáu mươi lăm thì chỉ có vài người.

 

Đương nhiên chiều cao cũng không chỉ liên quan đến vị trí địa lý và gen, mà còn liên quan đến dinh dưỡng không theo kịp. Lúc này phần lớn mọi người chỉ cần có thể lấp đầy bụng đã là tốt rồi, làm sao còn quan tâm dinh dưỡng có đủ hay không, có lớn hay không.

 

Cho nên Tô Yến Thành cao gần một mét chín mươi, ở nơi này thật sự là nổi bật giữa bầy gà, hơn nữa khí thế hơn người của anh làm cho cô không muốn chú ý tới anh cũng khó.

 

Nếu là thường ngày, Thẩm Uyển nhìn thấy anh nhất định sẽ cười gật đầu với anh, nếu thuận tiện còn cố ý cùng anh ngồi ăn cơm.

 

Nhưng hôm nay, Thẩm Uyển chỉ thản nhiên liếc anh một cái liền thu hồi tầm mắt, giống như không thấy anh, chuẩn bị ngồi xuống cùng đội viên.