Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 272



 

----

 

Từ trước khi cô nhìn qua thì Tô Yến Thành cũng đã chú ý tới cô trước, thậm chí còn nhìn rõ phản ứng từ đầu đến cuối của cô sau khi nhìn thấy anh. Chờ đến khi nhìn thấy người cũng không quay lại, làm bộ không nhìn thấy anh mà trực tiếp xoay người đi thì anh không nhịn được nhếch môi cười.

 

Thẩm Uyển cuối cùng vẫn không né tránh anh, bởi vì cho đến khi Tô Yến Thành ăn cơm xong các cô cũng không thể tìm được chỗ ngồi. Ngay khi mọi người thương lượng dứt khoát quay về phòng tập luyện ăn thì Tô Yến Thành đi tới gọi cô lại.

 

Trước mắt bao người, Thẩm Uyển cũng không thể lại giả bộ không nhận ra, cuối cùng những người khác lựa chọn trở về phòng tập luyện ăn, cô thì cùng Tô Yến Thành đi đến văn phòng của anh.

 

Hộp cơm của hai người đều ở trong tay anh cầm, còn bày vẽ nói rằng là đồ ăn mới vừa nấu quá nóng, sợ phỏng đến tay cô. Thực tế có phải sợ người ta giận anh rồi chạy hay không, chỉ có trong lòng Tô Yến Thành mới rõ ràng.

 

Sau khi vào văn phòng, vì không muốn để người ta nói lung tung, Thẩm Uyển cố ý không đóng cửa, Tô Yến Thành đi vào trước, quay đầu lại nhìn thoáng qua không nói gì.

 

Sau khi vào, anh đặt cả hai hộp cơm lên bàn, sau đó lấy cốc nước rót cho cô uống.

 

Thẩm Uyển ngồi xuống cũng không nói lời nào, cô uống nước xong để sang một bên rồi bắt đầu ăn cơm, hạ quyết tâm không nói chuyện riêng với anh.

 

Tô Yến Thành biết mình tối hôm qua quả thật đã chọc giận người khác quá mức, thấy cô không nói lời nào nên anh cũng không cưỡng ép hòa giải. anh chỉ chọn tất cả nấm cô thích ăn trong hộp cơm của mình rồi gắp cho cô.

 

Lúc đầu Thẩm Uyển không để ý đến một hai miếng, sau khi anh vẫn cứ gắp thì cô bỗng nhiên di chuyển hộp cơm ra phía khác.

 

Bàn tay to cầm đũa dừng lại, Tô Yến Thành lúc này mới thở dài một tiếng, chủ động mở miệng nhận sai: "Uyển Uyển, tối hôm qua..."

 

Lỗ tai Thẩm Uyển đỏ bừng, lập tức trừng mắt nhìn anh, ngăn lại:

 

"Anh không được nhắc tới!"

 

Cô chưa bao giờ biết kỹ xảo vũ đạo mình học hơn mười năm có một ngày sẽ dùng đến, dùng trong loại chuyện đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện tại Thẩm Uyển chỉ cần nghĩ đến tình hình tối hôm qua cô đã cảm thấy mình không thể thản nhiên làm những động tác đó nữa.

 

"Khụ, được, không đề cập tới tối hôm qua."

 

Tô Yến Thành nghĩ đến cô có thể có chút mâu thuẫn với cuộc sống vợ chồng như tối hôm qua, nhưng lại không nghĩ tới cô bài xích như vậy, trong lúc nhất thời cũng bắt đầu nghĩ lại mình có phải thật sự quá đáng hay không.

 

Trách anh vì những suy nghĩ xấu xa, hình ảnh vợ mình tỏa sáng ở trên sân khấu và hinh ảnh lúc ở bên dưới anh đan xen vào nhau, trong một ý nghĩ bất ngờ.

 

Khụ, tuy rằng anh quả thật thấy hơi thú vị, nhưng cô không thích như vậy, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.

 

"Anh còn nói nữa!"

 

Vành tai Thẩm Uyển càng đỏ hơn, hai má cũng bắt đầu có ánh hồng, điều này khiến cho lúc cô trừng mắt nhìn anh không giống như tức giận, ngược lại giống như hờn dỗi.

 

Sau khi Tô Yến Thành ý thức được mình đang suy nghĩ gì, đôi môi mỏng của anh mím lại, cố gắng đè nén suy nghĩ miên man đang quay cuồng không ngừng trong lòng.

 

Thẩm Uyển lại trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc cảnh cáo:

 

"Anh không được nghĩ đến chuyện tối qua, cũng không được làm như vậy nữa, nếu không lần sau em sẽ dọn đến ký túc xá nữ binh."

 

Không cho anh nhắc tới, chính cô lại nhắc tới.

 

Tô Yến Thành vốn còn không liên tưởng nhiều như vậy, nhưng từ trong miệng cô nghe được hai chữ tối hôm qua, lại đảo qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, rất nhiều hình ảnh về tối hôm qua nhất thời hiện ra trong đầu.

 

Hô hấp của anh không khống chế được căng thẳng. Tô Yến Thành sợ nhìn thấy sẽ càng xấu hổ và khó chịu, quay mặt sang một bên, hơi cụp mắt xuống nói:

 

"Ừ, nghe lời em, về sau không--"

 

Thẩm Uyển ở dưới bàn đạp anh một cái, Tô Yến Thành thuận thế đổi giọng, "Ừ, tất cả đều nghe lời em.”